Huyền thoại Nguyệt Cung - Chương 1- Mở đầu

Người đàn ông đó đang nhìn lên Mặt trăng sáng vằng vặc trên bầu trời đêm. 

Mặt trăng luôn ở đó. 

Có lúc trăng tròn, có lúc trăng khuyết, có lúc mặt trăng biến mất trong mây mù. Dù vậy, mặt trăng vẫn luôn ở trên bầu trời kia.

Mặt trăng không thay đổi, nhưng con người thì khác.

Thời thơ ấu, cậu ta chỉ coi Mặt trăng như một cái bóng đèn treo trên bầu trời đen tối. Tuy nhiên, ý nghĩa về sự tồn tại của Mặt trăng đã thay đổi khi anh lớn lên. 

Khi cậu bé bắt đầu hỏi cha mẹ xem Mặt Trăng là gì, cũng là lúc cậu ta ham thích tìm hiểu về thế giới xung quanh.

Khi bị mẹ mắng, cậu ấy sẽ nhìn lên Mặt trăng và cố giấu những giọt nước mắt của mình. Mặt Trăng khi ấy giống như một người bạn. 

Khi cha mẹ cậu ấy qua đời, Mặt Trăng như một người anh em, đã lắng nghe và chia sẻ nỗi đau cùng cậu ấy. 

Khi cậu trưởng thành và thành lập công ty, Mặt Trăng như người bạn tâm giao chúc mừng thành công đầu tiên trong đời.

Khi cậu ấy bắt đầu hẹn hò với vợ tương lai của mình, Mặt Trăng như một người đàn anh cổ vũ tình yêu của cậu. 

Khi con gái cậu chào đời, Mặt Trăng giống như vị thần tốt bụng đang chúc mừng sự ra đời của đứa trẻ.

Nhưng hiện tại, cậu cảm thấy Mặt trăng đang xem thường mình. Đó là một "phiên bản" Mặt trăng mà cậu chưa từng thấy trước đây.


"... Người cũng đang chế giễu tôi sao?"


Bầu trời đêm không một gợn mây. Chỉ có một nguồn ánh sáng duy nhất phát ra từ bầu trời đen sẫm phía trên thành phố. Người đàn ông nhìn lên Mặt trăng tròn và tự lẩm bẩm một mình.


Như mọi khi, không có câu trả lời nào từ Mặt trăng.


*****

London ngày hôm nay rất khác với bình thường,

Lửa bùng lên từ thành phố, các tòa nhà đổ xuống và bụi bay lên tràn ngập bầu trời . Tiếng khóc, tiếng la hét của người dân vang lên ầm ĩ.

Một cảm giác tuyệt vọng khủng khiếp đang bóp nát trái tim của tất cả mọi người.

Một thảm họa.

Đó là từ duy nhất mà Sungyoon có thể dùng để mô tả những gì anh ấy nhìn thấy.

Thành phố biến thành đống đổ nát, và không có một tia hy vọng nào lóe lên. Khắp nơi là đau thương và tang tóc.

Sungyoon siết chặt lấy thanh đại kiếm. Sinh vật bí ẩn, kẻ đã phá hủy thành phố, đang ở trước mặt anh.

Lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy nó, ấn tượng nổi bật nhất là "khổng lồ".

Con voi là loài động vật có vú lớn nhất trên cạn, nhưng so với con thú này, con voi trông giống như một đứa trẻ. Nhìn qua, nó cũng khiến người ta ớn lạnh sống lưng. 

Con thú không có cổ, chỉ có một cái đầu giống như khối u nhô ra trên vai. Trên đầu nó có mắt, mũi và miệng. Thay vì những ngón tay, nó sở hữu những móng vuốt dài và sắc. Con vật di chuyển bằng tám chiếc chân khổng lồ và vung vuốt phá hủy mọi thứ xung quanh..

Rõ ràng là nó không phải là một con thú bình thường. Đó là một ma thú. Đôi mắt của nó đang nhìn chằm chằm vào Sungyoon.


Koo-roo-roo-roohk!


Có vẻ như con quái vật đã coi Sungyoon là kẻ thù. 

Trước đó, nó chỉ đi lung tung và tàn phá bừa bãi. Bây giờ nó đang cảnh giác với Sungyoon và phát ra những tiếng gầm gừ nho nhỏ.


Sungyoon đang đeo một chiếc vòng tay bên dưới áo giáp của mình. Anh quyết định ngắt hai luồng mana liên kết với thiết bị này. Lập tức, hai viên đá quý đang phát sang trên chiếc vòng tay bỗng vụt tắt.

Cùng lúc đó, thanh kiếm và chiếc khiên trên tay anh biến mất. 

Phụt!

Thay vào đó, Sungyoon truyền mana của mình vào một viên đá quý khác.

Sssk!

Một vũ khí khác xuất hiện trước mặt anh.

Đó là một cây kích phát ra ánh sáng màu bạc. 

Chuẩn bị xong, Sungyoon giộng cây kích xuống đất.

Thế rồi, anh ta kiểm tra tình trạng của những viên Đá quý khác của mình. Đó là những viên đá mà anh dùng để tích trữ năng lượng. Hiện tại, chúng đang tràn đầy mana và sức mạnh của chúng đang được chuyển ngược vào cơ thể Sungyoon. 

Sự chuẩn bị đã xong. Sức mạnh của anh đang tràn đầy, và các giác quan của anh đã trở nên nhạy bén. Sungyoon nắm lấy cây kích bằng cả hai tay, và hướng nó về phía con quái vật.

Anh sẽ không để con quái vật tiếp tục tung hoành nữa.

Nơi đây là quê hương của một người bạn mà anh trân trọng, Quan trọng hơn,…

"Con gái vẫn đang cổ vũ mình!"

Giọng nói của cô bé đã thúc đẩy ý chí của anh. 

Giờ đây, toàn bộ cơ thể và khối óc của anh ấy đã sẵn sàng cho trận chiến. 


Bùm!


Sungyoon giậm chân xuống đất và vọt lên..

Bộ giáp màu bạc của anh ta kêu cót két, trong khi chiếc áo choàng màu đỏ của anh ta tung bay phấp phới

Sungyoon tiếp tục lao về phía con quái vật.

Hiệp sĩ Bạc và con quái vật ghê tởm đã lao thẳng vào nhau trong một trận chiến khốc liệt.


Comments

Post a Comment