“Đã lợi dụng cháu…? Ý bác là gì?"
Đôi mắt to tròn của Jiyoon chớp chớp khi cô ấy nhìn giám đốc.
Khoảnh khắc đó, giám đốc có thể hiểu được cảm giác của những người đàn ông theo đuổi cô. Jiyoon có một sức hút đặc biệt. Chỉ một biểu cảm nho nhỏ của cô ấy cũng đủ khiến trái tim người khác đập nhanh hơn.
“Hầu hết những chàng trai đến đây hôm nay, không phải để làm tình nguyện. Họ ở đây vì cháu, phải không? ”
“…”
Jiyoon buồn bã ngậm miệng lại. Nếu trả lời câu hỏi này, cô ấy sẽ rơi vào thế khó xử. Cô ấy muốn thành thật trả lời "có". Tuy nhiên, đây là một vấn đề đáng xấu hổ đối với cô. Hơn nữa, nói thế cũng giống như đang khoe khoang. Cô sợ bị giám đốc hiểu lầm. Tuy nhiên, cô cũng không muốn nói "không" vì như vậy là một lời nói dối.
Giám đốc nở một nụ cười an ủi, bà hoàn toàn thông cảm với tình thế khó xử của Jiyoon.
“Đó là lý do tại sao bác đã giao cho cháu những nhiệm vụ khó khăn nhất. Các thanh niên muốn lấy lòng cháu, thì họ phải siêng năng làm hết sức mình ”.
Khi nghe những lời của giám đốc, cô ấy đã hiểu tại sao bà lại xin lỗi mình. Thực ra Jiyoon có thể nổi giận vì chuyện đó. Tuy nhiên, Jiyoon chỉ lắc đầu.
"Cháu hiểu rồi. Không sao đâu ạ. Cháu đến đây để làm tình nguyện. Nếu bác làm thế mà công việc hiệu quả, thì cháu nên vui mới đúng. Hôm nay cháu cũng không làm được gì nhiều. "
“Hoo hooh! Jiyoon, cháu đúng là là một đứa trẻ ngoan. ”
Đứa trẻ ngoan. Đã bao lâu rồi cô không được nghe một lời khen ngợi như vậy? Gần đây, mọi người toàn khen cô ấy xinh đẹp và cuốn hút. Đã rất lâu rồi không có ai đó gọi cô ấy là một đứa trẻ ngoan.
“Cháu gặp nhiều phiền toái lắm, phải không? Vẻ ngoài của cháu quá nổi bật ”.
“Đó là…”
Cô lại rơi vào thế khó xử khi được hỏi câu hỏi này. Jiyoon ngập ngừng. Cô ấy trông đáng yêu đến nỗi giám đốc bật cười, làm cho mặt cô ấy hơi đỏ lên.
"Ôi trời! Bác xin lỗi nhé. Chỉ là một lời vu vơ của bà già này thôi".
"Ah! Ổn mà. Cháu không phiền đâu ạ. "
Jiyoon vội xua tay. Đây là lần đầu tiên cô gặp giám đốc, nhưng đã lâu rồi cô mới có thể nói chuyện thoải mái với người lạ. Ngoài gia đình của cô ấy, gần đây cô ấy luôn phải cảnh giác với mọi người.
"Nếu cháu vui thì tốt rồi."
Giám đốc gật đầu cười hiền từ. Jiyoon nhìn theo ánh mắt của bà ấy, và cô thấy những đứa trẻ đang vui vẻ nô đùa ở sân chơi. Cô hy vọng hành động của mình sẽ giúp được những đứa trẻ này dù chỉ một chút thôi cũng được.
Giám đốc lén liếc nhìn Jiyoon. Khi nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của cô ấy, bà mỉm cười thêm lần nữa.
'Dung mạo cô ấy thật xinh đẹp, nhưng trái tim cô ấy cũng đẹp không kém.'
Nếu giám đốc có một đứa con trai độc thân, có lẽ bà sẽ tìm cách biến Jiyoon trở thành con dâu của bà.
“Khi bác còn trẻ, bác không xinh bằng cháu. Vì vậy, bác khó có thể hiểu được tình cảnh của cháu vào lúc này ”.
Khi Jiyoon nghe thấy lời đó, cô ấy quay lại nhìn giám đốc.
“Tuy nhiên, bác đã sống nhiều năm và gặp nhiều người, nên bác học được cách lắng nghe. Không nhất thiết phải liên quan đến công việc tình nguyện. Cháu có thể ghé thăm nơi này bất cứ lúc nào, nếu cháu đang gặp khó khăn trong cuộc sống. Bác sẽ lắng nghe cháu. À, nếu cháu mang theo vài chàng trai chăm chỉ thì càng tốt. Đó sẽ là một điểm cộng. ”
Giám đốc đã già và khuôn mặt nhăn nheo, nhưng Jiyoon thấy nụ cười của bà thật đẹp. Trong khoảnh khắc, Jiyoon ước gì khi già đi, trông mình cũng đẹp như thế.
'Gặp được giám đốc, quả là không uổng phí chuyến đi này!'
Hai người tiếp tục nói chuyện, nhưng công việc của họ chưa xong nên cuộc trò chuyện không kéo dài quá lâu. Tuy nhiên, cuộc nói chuyện ngắn ngủi cũng đủ để xoa dịu cảm giác hụt hẫng của Jiyoon.
Jiyoon cảm thấy vui vẻ hơn và đang chuẩn bị quay trở lại công việc của mình, thì hình ảnh một đứa trẻ đập vào mắt cô.
Đứa trẻ đang ngồi một mình trên băng ghế cách xa Jiyoon. Cô gái nhỏ thẫn thờ nhìn về phía cổng cô nhi viện.
Cô bé trông rất dễ thương. Đáng lẽ cô phải trở thành là trung tâm của sự chú ý trong số những đứa trẻ cùng tuổi. Tuy nhiên, dường như có một bức tường ngăn cách cô bé và những đứa trẻ khác đang vui đùa trên sân chơi.
Trông cô bé thật cô đơn.
Đột nhiên, Jiyoon hỏi giám đốc một câu.
"Đứa trẻ đó là ai thế ạ?"
Ánh mắt của giám đốc dõi theo mắt cô. Khi nhận ra rằng Jiyoon đang nhìn cô bé kia, giám đốc thở phào nhẹ nhõm.
"À... Tên cô bé là Shinhae."
"Shinhae?"
"Đúng. Woo Shinhae. Cô ấy là một đứa trẻ mới được đưa đến cô nhi viện. ”
Jiyoon có thể cảm thấy lời nói của giám đốc có gì đó uẩn khúc.
"Có vấn đề gì với đứa trẻ đó ư?"
"Hmmm... Cô bé đang bị tẩy chay."
“… Cô bé thật dễ thương. Ít nhất thì các cậu bé sẽ thích cô ấy chứ?"
Jiyoon đã từng trải qua sự đố kỵ của các bạn nữ trong lớp, nên cô biết rằng làm một cô gái nổi bật không dễ chút nào. Tuy nhiên, theo lẽ thường, các chàng trai sẽ cưng chiều và cung phụng những cô gái xinh xắn. Dù là trẻ con cũng vậy.
Tuy nhiên, bà giám đốc chỉ lắc đầu.
“Không. Vấn đề là gia đình của cô bé ”.
"Gia đình ư?"
Đây không phải là trại trẻ mồ côi sao? Ở những trại trẻ mồ côi bình thường, họ chỉ nhận những đứa trẻ không còn cha mẹ và họ hàng thân thích. Đây là lý do tại sao Jiyoon hơi ngạc nhiên.
“Ở đây, chúng tôi đón nhận cả những đứa trẻ xuất thân từ gia đình nghèo khó. Họ không thể nuôi nổi con mình nên gửi chúng và đây. Họ vẫn tốt hơn gấp mấy nghìn lần so với những kẻ bỏ rơi con cái của mình. Cha của đứa trẻ đó cũng vậy. Anh ấy không có cách nào để nuôi dưỡng cô bé, nên đã giao đứa trẻ đó cho chúng tôi chăm sóc ”.
"Vậy ư? Cháu nghĩ... có lẽ anh ấy cũng là một người cha tốt."
Nhưng vẫn không hiểu tại sao Shinhae lại bị những đứa trẻ khác bắt nạt vì điều này.
“Đúng vậy, anh ấy là một người tốt. Mỗi tháng, anh ấy đều đến để gặp con mình. Anh ấy nói năng lịch sự và tử tế. Anh ấy cũng rất yêu con mình. Cháu nghĩ xem, những đứa trẻ mồ côi cha mẹ sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy? ”
Jiyoon cuối cùng cũng hiểu ra.
"Là sự ghen tỵ ư?"
"Đúng. Bác và các cô bảo mẫu đã cố gắng hết sức để cô bé không bị bắt nạt, nhưng cũng không thể ép bọn trẻ trở thành bạn bè. Đó là vấn đề về cảm xúc của trẻ em. Nó không phải là thứ mà người lớn có thể thao túng. Mà chúng ta cũng không thể yêu cầu người cha không đến gặp con mình nữa.”.
"Vì vậy, đứa trẻ đó cứ nhìn về cổng trước, bởi vì ..."
"Cô bé đang đợi cha mình."
Đôi mắt Jiyoon ngập tràn lòng thương xót. Cô gái nhỏ không thể kết bạn với những đứa trẻ khác, và cô ấy chỉ chờ đợi một người cha mà không biết bao giờ sẽ đến.
"Có giải pháp nào không ạ?"
"Bác không biết nữa. Các cô bảo mẫu khác còn rất nhiều việc nên họ không thể quan tâm riêng cô bé. Tóm lại, đó là một vấn đề nan giải”.
Giám đốc nhìn chằm chằm vào Jiyoon như thể bà ấy vừa có một ý tưởng hay.
"Jiyoon, cháu có muốn chăm sóc cô bé ấy một lúc không?"
"Cháu ạ?"
"Đúng. Cháu có muốn kết thân với đứa trẻ đó không? Cháu nghĩ sao?"
Jiyoon quay lại nhìn Shinhae. Những cơn gió xuân vẫn se se lạnh, ập lên người đứa trẻ khoác chiếc áo cũ sờn. Cô bé co ro và tiếp tục nhìn ra cổng trước.
"Để cháu thử xem."
Jiyoon đứng dậy khỏi băng ghế. Cô ấy trông có vẻ hơi lúng túng khi bước tới chỗ Shinhae.
Dường như cô bé có thể cảm nhận được sự hiện diện của cô ấy, nên Shinhae quay lại nhìn Jiyoon. Jiyoon cảm thấy tim mình đau nhói khi nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của đứa trẻ. Trẻ em nên cười và chơi đùa xung quanh. Chúng phải tràn đầy năng lượng. Một đứa trẻ không nên mang gương mặt u sầu như vậy.
"Xin chào, em là Shinhae phải không?"
Cô hơi cong lưng về phía trước và hạ thấp người xuống. Đồng thời, cô ấy nở một nụ cười.
Shinhae hơi lui lại một chút khi thấy một người lạ xuất hiện trước mặt mình.
"Chị là ai?"
“Chị là một người đến đây để làm tình nguyện. Chị ngồi cạnh em được không? ”
Shinhae sửng sốt, vì vậy cô bé bối rối nhìn xung quanh. Rồi cô bé nhìn thấy giám đốc ở đằng xa. Bà đang nở một nụ cười ấm áp, như khích lệ cô.
Nhờ đó, thái độ cảnh giác của Shinhae đã giảm bớt một chút. Cô bé di chuyển về phía giữa băng ghế để Jiyoon có thể xuống. Jiyoon cẩn thận ngồi cạnh cô gái nhỏ.
"Tại sao em lại ngồi đây một mình?"
“… Em đang đợi bố.”
Lúc đầu Shinhae hơi do dự, nhưng cô ấy đã trả lời Jiyoon.
"Chị hiểu rồi. Nhưng ở đây hơi lạnh. Sao em không vào trong?? Khi bố em đến, các cô bảo mẫu sẽ báo cho em.
Shinhae lắc đầu. Jiyoon có thể cảm nhận được ý muốn của cô bé ấy. Cô ấy sẽ không di chuyển khỏi vị trí này. Cô sẽ chờ để gặp được cha mình.
"Em có chắc không?"
Shinhae gật đầu.
Jiyoon không định ép cô ấy vào trong nhà. Cô ấy cũng không cố gắng làm phiền Shinhae.
"Vậy thì chị sẽ ngồi đợi cùng với em."
Vừa nói, cô vừa nhìn chằm chằm vào cổng trước.
Một bầu không khí im lặng buông xuống hai người. Tuy nhiên, sự tĩnh lặng này không hề lạnh lẽo hay ảm đạm. Nếu người ta có thể mô tả bầu không khí này bằng một màu gì đó, thì đây là một màu cam ấm áp.
“… Tên chị là gì, unni?”
Shinhae khe khẽ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Jiyoon nở một nụ cười rạng rỡ và nói tên của mình.
“Tên chị là Jung Jiyoon. Tên em là Woo Shinhae phải không? ”
"Vâng."
Những lời nói đó chỉ là khởi đầu, và một cuộc trò chuyện từ từ vang lên giữa hai người. Giám đốc có vẻ hài lòng khi nhìn thấy cảnh đó.
* * *
Jiyoon đã siêng năng đến trại trẻ mồ côi. Các thành viên nam trong nhóm tiếp tục lăng xăng làm tất cả mọi việc thay cô. Nhưng giờ cô không khó chịu nữa, vì cô biết điều đó có lợi cho giám đốc và lũ trẻ.
Cô dành nhiều thời gian gần gũi hơn với Shinhae. Ngay cả khi cô ấy không tham gia tình nguyện với câu lạc bộ của mình, đôi khi cô ấy cũng đến thăm Shinhae. Shinhae vẫn chưa thể kết bạn với những đứa trẻ khác, nên sự quan tâm của Jiyoon là nguồn an ủi lớn đối với cô bé.
Chuyện xảy ra vào một buổi chiều.
Hôm nay cô ấy bắt gặp một chuyện lạ.
Thông thường khi Jiyoon không có ở đây, Shinhae chỉ ngồi lì trên băng ghế ở sân chơi. Nhưng bây giờ, Shinhae trông rất năng động. Cô bé rất hào hứng.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Họ đã trở nên khá thân thiết, vì vậy cô chạy tới hỏi Shinhae. Đáp lại, Shinhae vui vẻ trả lời:"Hôm nay bố em sẽ đến!"
"Wow! Có thật không?"
Cô ấy mới chỉ nghe nói về bố của Shinhae, và có vẻ như hôm nay anh ấy sẽ đến trại trẻ mồ côi. Cách đây không lâu, Shinhae luôn tỏ ra dè dặt và đề phòng. Nhưng hôm nay đứa trẻ ủ rũ ấy đã biến mất. Cô bé tung tăng vui đùa, giống như mọi đứa trẻ cùng tuổi.
Jiyoon có vẻ hài lòng khi nhìn Shinhae. Đây có lẽ là tính cách bình thường của cô bé.
'Đúng thế. Một đứa trẻ nên hành động như vậy. "
Cô hơi buồn vì mình đã bị phớt lờ. Tuy nhiên, Jiyoon biết rằng mình không nên tự phụ như vậy. Cô ấy nên mừng cho Shinhae mới đúng.
Thế rồi...
Giám đốc gọi Jiyoon lại khi cô ấy chuẩn bị bắt đầu làm việc.
"Jiyoon, bác có thể làm phiền cháu một chút không? ”
"Vâng. Bác cần gì ạ?" - Jiyoon đang lau sàn nhà bằng một miếng vải, và cô ấy đứng dậy lắng nghe.
"Bác có thể yêu cầu cháu một việc không?"
"Việc gì ạ?"
"Cháu có thể đưa Shinhae đến với cha của cô ấy không?"
Đó là một yêu cầu hoàn toàn bất ngờ.
Chương 2
Hóng chap mới quớ
ReplyDelete