Huyền thoại Nguyệt cung - Chương 2: Ngày đen tối của kẻ thảm hại

 Khi đối mặt với câu hỏi 'Bạn đã sống hết mình chưa?'

Liệu bao nhiêu người có thể tự tin trả lời 'Có!' 

Chỉ có những người đã nỗ lực làm việc và tận hưởng cuộc sống mới có thể trả lời theo kiểu như vậy. 

Tuy nhiên, đây là một câu hỏi khó đối với nhiều người. Thường thì mọi người muốn được như thế, nhưng sẽ bị lạc lối vì những dám dỗ hoặc thất bại trong cuộc sống.

Riêng Sungyoon, anh sẽ không ngần ngại trả lời "Có!". Vì anh luôn nghĩ rằng mình đã có một cuộc sống hạnh phúc.

Anh sở hữu một khối tài sản lớn, giữ vị trí cao trong xã hội, có một người vợ xinh đẹp và một cô con gái dễ thương. Thậm chí anh ấy còn có một người bạn trung thành. 

Cuộc sống gia đình và xã hội của anh ất thật viên mãn, khiến nhiều người phải ghen tị. Anh tin rằng cuộc sống này sẽ tiếp diễn, và sau này anh có thể từ giã cõi đời với nụ cười hạnh phúc.

Tuy nhiên, đường đời không dễ dàng như vậy. Thi thoảng vẫn có những pha bẻ cua cực gắt mà người ta không thể ngờ tới.

Hôm đó là một ngày quang đãng. Có một vài đám mây trên bầu trời, nhưng những đám mây chỉ làm cho thời tiết thêm mát dị. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống chan hòa trên mặt đất. Thời tiết tuyệt đẹp đến nỗi tinh thần con người cũng cảm thấy phấn chấn. 

Nhưng dù trời đẹp đến mấy thì cuộc sống của con người vẫn tiếp diễn theo guồng quay của nó.

Chát!

"Khụ!"

Một âm thanh nặng nề và và một tiếng hét ngắn vang lên. Rồi sau đó là tiếng ai đó rên rỉ đau đớn.

Nơi đây là Gangnam, khu đô thị hoành tráng bậc nhất xứ Đại Hàn Dân Quốc. Các tòa nhà chọc trời vươn lên bầu trời xanh, trông như thể chúng đang nâng đỡ bầu trời. Đó là một cảnh tượng hùng vĩ. 

Nhưng ở dưới đất, có một người đàn ông đang ngã quỵ trên vỉa hè.

Người đàn ông khoảng ngoài 30 tuổi và trông khá đẹp trai. Tuy nhiên, những dấu ấn của tuổi tác đã hiện lên trên mặt anh: những nếp nhăn nhỏ ở khóe mắt, những sợi râu lún phún quanh miệng. 

Tuy nhiên, điều này khiến anh ta trông khá chín chắn. Chính xác hơn, anh ta trông giống như một người đàn ông trung niên đẹp trai. Khuyết điểm duy nhất là một chút mỡ bụng ở bụng dưới của anh. Hầu hết đàn ông Hàn Quốc trung niên đều có bụng bia.

Tuy nhiên, gương mặt đẹp trai đó không thể che lấp được tình trạng thê thảm hiện tại của anh. 

Tóc anh bóng nhờn như thể anh đã không tắm trong nhiều ngày, và nó lòa xòa trên mặt. Mắt anh ta đỏ ngầu và đôi môi khô nẻ. Anh ta mặc một bộ vest, nhưng ngay cả bộ đồ đó cũng bẩn thỉu và nhăn nhúm. Anh ta trông như một người vừa phá sản và trở thành vô gia cư.

"Ư!"

Anh cố gắng nâng thân trên của mình lên. Anh ta vừa bị ném xuống sàn, và cú va chạm khiến lưng anh ta đau đớn. Thậm chí anh ta cảm thấy khó thở và tức ngực. Lúc này đây, anh ấy muốn nằm xuống cho đỡ đau, nhưng anh ấy không thể làm thế.


Anh run run đứng đậy trên đôi chân của mình. Trông người đàn ông này giống như một anh hùng đã đến lâu đài của Quỷ Vương, sau khi vượt qua bao gian nan và thử thách. Anh nhìn về phía trước với ánh mắt căm thù.


Ở phía đó, trước mặt anh là một tòa nhà cao tầng. Bầu trời trong vắt ở phía sau, và ánh sáng mặt trời được phản chiếu qua nhiều cửa sổ kính của tòa nhà. 

Tòa nhà trông vẫn vậy, nhưng ánh mắt của anh đã hoàn toàn thay đổi. Trước đây, anh cảm thấy tòa nhà thật thân thương và quen thuộc. Nhưng bây giờ nó như thể là kẻ thù của anh.

Một lần nữa, anh lại tiến lên một bước. Anh không giấu nổi cơn thịnh nộ trong lòng và xông tới. 

Tuy nhiên, anh ta vẫn không thể vào tòa nhà.

"Cút đi!"

Hai người đàn ông đã cản đường anh ta. 

Anh ngước nhìn lên những người đàn ông đã cản đường mình.

Anh ấy không hề thấp bé. Với chiều cao 182 cm, anh hiếm khi phải ngẩng lên nhìn ai đó. Nhưng hai bảo vệ này cao lớn hơn anh ta rất nhiều. Ít nhất phải 190 cm. 

Nhìn bề ngoài họ có vẻ mảnh khảnh nhưng cơ thể đầy cơ bắp săn chắc, ẩn sau bộ quần áo chỉn chu và sạch sẽ. Dù khuôn mặt họ trông bặm trợn, nhưng họ không phải những kẻ côn đồ. Trên thực tế, họ được thuê để ngăn chặn những kẻ côn đồ. Họ là nhân viên bảo vệ của tòa nhà này.


"Tránh ra!"


Anh ta cố gắng vượt qua các nhân viên bảo vệ. Tất nhiên, họ sẽ không bao giờ để anh ta làm thế. Với vẻ mặt bực bội, họ đẩy anh ta trở lại. May mắn thay, anh ta không bị ném xuống đất như trước. Tuy nhiên, anh ta vẫn không chịu lùi bước.


“Mẹ kiếp! Tránh ra!"


Như một đấu sĩ đang lao vào kẻ thù, anh ta xông thẳng về phía họ. Tuy nhiên, nỗ lực của anh chỉ tốn công vô ích. Hai nhân viên bảo vệ là những nhân sự ưu tú được thuê để bảo vệ tòa nhà đắt đỏ này, vì vậy, tất nhiên, họ được đào tạo bài bản và thành thạo công việc của mình. 

Đối mặt với anh ta, một nhân viên bảo vệ bình thản lách người và quét chân. Thêm một cú thúc nhẹ vào vai là đủ để làm anh mất thăng bằng. Một lần nữa, anh ta lại lăn lộn trên mặt đất.


"Ughh!"


Đây là lần thứ hai anh ta bị bay lên vỉa hè. Anh hét lên một lần nữa khi cảm nhận cơn đau.


Tuy nhiên, sự sỉ nhục và đau đớn không thể ngăn cản anh ta. Anh ấy tiếp tục lại đứng dậy.


Các nhân viên bảo vệ thở dài một hơi. Họ không khỏi khó chịu và mệt mỏi trước người đàn ông ngoan cố này. Thậm chí, ánh mắt họ lộ vẻ tức giận. 

Họ đã trải qua đủ loại kinh nghiệm, và họ đã gặp vô số kẻ quấy rối. Nhưng dạng người này là khó chịu nhất.

Họ đã nghĩ đến việc gọi cảnh sát, nhưng chủ nhân của tòa nhà không cho phép. Người chủ nói rằng hình ảnh của công ty sẽ bị hoen ố nếu mọi người nhìn thấy xe cảnh sát trước tòa nhà. 

Tất nhiên, những người bảo vệ nghĩ rằng thà như thế còn hơn là để một người đàn ông như thế này quanh quẩn trong tòa nhà. Nhưng họ chỉ nghĩ thôi, chứ không dám trái lệnh sếp.

Giờ đây, khi cơn giận dâng lên, những nhân viên bảo vệ bắt đầu lộ vẻ thù địch. Có lẽ lần này họ sẽ không nương tay nữa.

“Đủ rồi, anh Woo Sungyoon.”

Một người đàn ôngbước ra từ tòa nhà.

Các nhân viên bảo vệ giật mình. 

Họ là những nhân viên mới, và giờ đây họ không thể hoàn thành công việc của mình. Một nhân sự cao cấp đã phải xuất hiện. 

Khi đội trưởng đội bảo vệ bước ra khỏi tòa nhà, các nhân viên trừng mắt nhìn Sungyoon như thể họ muốn giết anh ấy.

Tuy nhiên, Sungyoon không quan tâm đến cảm xúc của họ. Trên thực tế, anh vui mừng vì cuối cùng đã có một người quen thuộc chịu bước ra ngoài để lắng nghe anh.

"Đội trưởng Che!"

Sungyoon nhanh chóng tiếp cận người đàn ông kia. Các nhân viên bảo vệ định chặn anh ta lại, nhưng đội trưởng Che đã xua họ đi. Các nhân viên bảo vệ rút lui với vẻ mặt thất vọng. Đôi mắt họ hằn lên những tia máu, rõ ràng là họ sắp sử dụng vũ lực với anh ta. Tuy nhiên, Sungyoon hiện tại không đủ tỉnh táo để nghĩ về những điều như vậy. Anh ta đeo bám đội trưởng Che.

“Làm ơn cho tôi vào! Tôi phải gặp Jaeho! ”

Sungyoon tuyệt vọng nài nỉ như thể đội trưởng Che là hy vọng cuối cùng của anh ấy. Tuy nhiên, đội trưởng Che lạnh lùng hất tay Sungyoon ra.

“Chủ tịch đang bận. Nếu anh muốn gặp Chủ tịch, đừng làm trò này. Hãy đặt lịch hẹn đã. "

“Không, không! Thời gian là quan trọng hàng đầu! Ngoài ra, anh ấy không chịu nghe điện thoại của tôi! Tôi đã cố gắng liên hệ với thư ký của anh ấy, nhưng thư ký cứ bảo tôi phải chờ đợi! ”

"Thế thì anh cứ đợi đi."

"Tôi đã nói rồi, tôi không có thời gian để làm điều đó!"

Không giống như vẻ gấp gáp của Sungyoon, thái độ của đội trưởng Che rất lạnh lùng. Ánh mắt anh ta gợi nhớ đến những trận bão tuyết mùa đông ở Siberia. Nhìn thoáng qua, rõ ràng là anh ấy sẽ không giúp Sungyoon. 

Sungyoon cay đắng nhận ra điều đó. Cách đây không lâu, chính đội trưởng Che luôn cúi chào anh ấy với tất cả sự tôn trọng. Thái độ của Che thay đổi khi vị thế của anh thay đổi.

Tất nhiên, Sungyoon cảm thấy nhục nhã và đau khổ. Anh ta muốn nhổ nước bọt và chửi bới người đàn ông trước mặt mình.

Tuy nhiên, anh ấy không thể làm điều đó.

“Làm ơn tránh ra!! Tôi phải gặp anh ấy bằng mọi giá! Làm sao anh ta có thể làm thế với bạn thân của mình chứ!" -  Sungyoon rên lên.

"Anh làm cái trò gì thế? Bố mẹ anh không dạy anh cách cư xử à!" - Trưởng nhóm Che hét lên khi cản đường Sungyoon.

"Hãy để tôi đi! Làm ơn để tôi đi!" - Sungyoon vùng vẫy. 

Tuy nhiên, anh ta không thể thoát khỏi gọng kìm sắt của trưởng nhóm Che. Khi còn trẻ, Sungyoon đã từng là một vận động viên. Tuy nhiên, anh ấy đã ngoài 30 tuổi, anh ấy cũng uống nhiều rượu và thuốc lá, thậm chí còn thức khuya nhiều lần.. 

Không phải anh ta cố tình làm thế, nhưng công việc và cuộc sống của anh ta đòi hỏi điều đó. Nó đã làm cho cơ thể anh trở nên yếu đuối. 

Mặt khác, đội trưởng Che là đội trưởng của nhóm bảo vệ, nên anh ta thường xuyên tập thể dục và sống điều độ. Thế nên Sungyoon không thể thoát khỏi vòng tay của anh. Anh ta bị đánh bay đi như một con chó chết.

"Khụ!!"

Đây là lần thứ ba anh lăn lộn trên mặt đất.

“Anh là chủ tịch công ty cơ mà… " - Trưởng nhóm Che chế nhạo anh ta - "À quên, từng là chủ tịch. Nhưng ít nhất, anh cũng phải biết cư xử có học thức và tỉnh táo hơn chứ!"

"Anh ... anh không có quyền nói với tôi về chuyện đó!" - Sungyoon thở dốc và lườm đội trưởng Che - “Các người nghĩ thế là xong hả? Đừng hòng?! Tôi sẽ kiện tất cả các người! ”

Sungyoon hét lên trong nỗ lực cuối cùng. Tuy nhiên, lời đe dọa của anh ta không có chút trọng lượng nào. Anh ấy bây giờ y như một kẻ vô gia cư thảm hại. Ai sợ lời đe dọa của một người vô gia cư chứ? Nhất là khi, kẻ vô gia cư đó định đối đầu với một tập đoàn hạng nhất của đất nước!


"Thích thì thử xem!" - Đội trưởng Che khoanh tay và ngạo mạn nói.


Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Sungyoon đưa ánh mắt chết chóc hướng về phía Che, các nhân viên bảo vệ khác và tòa nhà cao tầng. Tuy nhiên, đó là tất cả những gì anh ấy có thể làm được. 

Cuối cùng, anh đành phải chấp nhận sự thật này. Sungyoon cay đắng quay đi.

Anh đứng dưới bầu trời quang đãng, và lầm lũi lê bước. Tòa nhà sừng sững sau lưng, như một kẻ quyền quý nhìn xuống một kẻ thất bại khốn khổ.


Comments