Huyền thoại Nguyệt cung - Chương 7: Jiyoon, cô tình nguyện viên xinh đẹp

Cơ sở này được gọi là Trại trẻ mồ côi Ánh Dương. Rất nhiều trẻ em cư trú ở đây, và tòa nhà luôn tràn ngập âm thanh của chúng. Những đứa trẻ khóc lóc, cãi vã và dỗ dành nhau suốt ngày.

Hầu hết những đứa trẻ này đều mồ côi không cha mẹ, đó là lý do tại sao các cô bảo mẫu đã nỗ lực làm việc chăm chỉ để chúng có được một cuộc sống tốt hơn. Nhờ những cố gắng của họ, đám trẻ có một cuộc sống khá vui vẻ ở đây. Tuy nhiên, cũng có những đứa trẻ gây rắc rối cho người khác. Ở đời luôn có kẻ này kẻ kia mà.


Hôm nay, cô nhi viện ồn ào hơn nhiều so với ngày thường. Thông thường, trẻ em và giáo viên là những người duy nhất cư trú trong đó. Nhưng bây giờ, có những người lạ mặt xuất hiện.


Một người phụ nữ bước ra cổng để đón những người kia. Đó là một bà già đã qua tuổi trung niên. Bà cúi đầu chào cả nhóm.


Người ta nói rằng, khi ai đó già đi, khuôn mặt của người ấy sẽ mang dấu vết của những gì họ từng làm trong đời. Nếu câu nói đó là sự thật, thì chắc hẳn là người phụ nữa kia đã sống một cuộc đời nhân đức. Bất cứ ai nhìn vào khuôn mặt của bà ấy cũng cảm thấy bà ấy thật phúc hậu. Mái tóc bạc, nụ cười ấm áp, ánh mắt hiền từ. Giống như bà ngoại của bạn vậy.

Người phụ nữ đó là giám đốc của trại trẻ mồ côi. Bà đã dành cả đời để chăm sóc trẻ em, nuôi dạy những đứa trẻ vô gia cư thành những người tử tế. Bà là một người phụ nữ được mọi người kính trọng.


"Xin chào!"


Là giám đốc của cô nhi viện, nhưng bà vẫn đích thân ra đón và chào hỏi đoàn người kia.


Có 23 người, tất cả đều ở tuổi đôi mươi. Mười chín người trong số họ là các chàng trai, còn lại là bốn cô gái. Họ đến từ  câu lạc bộ tình nguyện của trường đại học gần đó.


Trưởng nhóm nói rằng, cứ hai tuần anh ta sẽ dẫn thành viên đến đây một lần để giúp đỡ các giáo viên, vì vậy giám đốc rất vui mừng chào đón họ.


Giống như ở tất cả các trại trẻ mồ côi khác, nơi đây luôn thiếu nhân lực. Chăm sóc trẻ em không phải là việc dễ dàng. Thế nên sự có mặt của các tình nguyện viên là một điều vô cùng may mắn.


"Nghe nói cháu đã trở thành chủ tịch CLB, phải không Minsung?"


"Vâng. Xin hãy giúp đỡ chúng cháu, thưa giám đốc. ”


“Tôi mới là người nên nói câu đó. Xin hãy chăm sóc chúng tôi ”.


Giám đốc nói chuyện với chàng trai trẻ tên là Minsung, và sau đó bà ấy nhìn về phía những người đằng sau cậu ta.


"Hôm nay đông quá nhỉ?"


"Vâng, đó là các sinh viên năm nhất mới tham gia CLB."


"Tôi hiểu rồi."


Tuy nhiên, giám đốc vẫn thắc mắc tại sao nhiều người đến như vậy. Đã năm năm kể từ khi cô nhi viện của bà hợp tác với câu lạc bộ tình nguyện này. Đúng là các tân sinh viên thường chăm chỉ và hào hứng với hoạt động tình nguyện, nhưng chưa bao giờ họ đến đông thế này. 


Dù sao đi nữa, đây vẫn là một điều đáng mừng. Cô nhi viện luôn thiếu nhân lực, nên việc dọn dẹp gặp nhiều khó khăn. Nếu hôm nay có nhiều người như vậy, rất có thể họ sẽ hoàn thành công việc tổng vệ sinh ngay trong ngày hôm nay. Bà vui sướng gật đầu.


"Cháu sẽ giới thiệu giám đốc với các thành viên mới."


Minsung bắt đầu giới thiệu từng tân sinh viên đã tham gia câu lạc bộ. Ban đầu, bà nở một nụ cười thân thiện rồi cảm ơn và chào đón từng tình nguyện viên. Tuy nhiên, mặt bà ấy bắt đầu cứng lại...


"Sao thế nhỉ? Họ thực sự không giống như những người quan tâm đến hoạt động tình nguyện ..."


Bà đã điều hành trại trẻ mồ côi này hàng chục năm. Bà ấy có con mắt nhìn người rất tinh tường. Và bây giờ, bà biết rằng những sinh viên năm nhất do Minsung giới thiệu, họ không hề hứng thú với hoạt động tình nguyện. Theo kinh nghiệm của bà, họ là những thanh niên hời hợt. Họ không gây ra rắc rối đã là một điều may mắn rồi.


Tất nhiên, những năm trước vẫn có vài kẻ lười biếng trà trộn vào đội tình nguyện, nhưng tỷ lệ lần này quá lớn.


Không lâu sau, Giám đốc đã tìm ra nguyên nhân. Đó là khi Minsung giới thiệu một thành viên đặc biệt.


'Hóa ra là do cô bé này.'


Xinh đẹp. Đó là từ duy nhất có thể dùng để mô tả cô ấy. 


Tóc cô gái suôn mượt và uốn nhẹ, xõa xuống như thác nước. Làn da cô ấy trắng không tì vết. Làn da láng mịn như ngọc, đến nối bà cảm tưởng rằng nếu một con ruồi lỡ đậu lên da cô, nó sẽ bị trượt ngã. Cô bé có hàng mi dài và cong vút. Đôi môi của cô ấy đỏ tươi, khiến người ta muốn hôn lên đôi môi ấy. Không giống như những cô gái thông thường, cô bé này không trang điểm nhiều, nhưng chính điều đó càng làm cho sắc đẹp của cô nổi bật hơn.


"Xin chào Giám đốc."


Khi cô ấy cúi đầu xuống, tóc cô ấy chảy xuống như nước. Nụ cười dịu dàng của cô tỏa sáng như nắng mai. Giám đốc bỗng ước gì mình có một cái máy ảnh để chụp lại khoảnh khắc thánh thiện đó.


Sống bao nhiêu năm, bà vẫn chưa từng thấy một người phụ nữ nào đẹp như cô ấy.


'Hầu hết những thanh niên ở đây đều đang cố gắng lấy lòng cô bé này'.


Giám đốc gật đầu chào lại. Rồi bà ấy nhìn quanh. Minsung và tất cả những chàng trai khác đều đang nhìn chằm chằm vào cô gái kia. Họ đã bị mê hoặc.


Giám đốc khẽ thở dài. Bà biết những chàng trai trẻ này thật thảm hại khi cố gắng tìm cách lấy lòng người đẹp, nhưng bà không muốn quan tâm đến những chuyện ấy. Thay vào đó, bà lo lắng không biết đám thanh niên kia sẽ làm gì trong ngày hôm nay.


'Tuy nhiên, cô bé này thực sự quan tâm đến hoạt động tình nguyện'.


Cô ấy nói tên cô ấy là Jung Jiyoon? Cô bé có vẻ hiền hậu và thực lòng muốn tham gia công tác tình nguyện. Điều này đã làm cho giám đốc cảm thấy ấm lòng hơn một chút.


'Có lẽ... mình đành phải lợi dụng cô bé một chút'.


Hầu hết những nam sinh này đều đang cố gắng thể hiện bản thân trước mặt Jiyoon. Bà tin rằng họ sẽ nỗ lực làm việc chăm chỉ để lấy lòng cô. Nếu thế, bà sẽ lợi dụng Jiyoon để điều khiển công việc của ngày hôm nay.


Sau khi giới thiệu xong, giám đốc và các cô bảo mẫu đã hướng dẫn nhóm tình nguyện viên làm việc. Đúng như giám đốc dự đoán, rất ít sinh viên đến đây để làm công việc tình nguyện. Họ chỉ dán mắt vào Jiyoon. Biết điều đó, giám đốc liên tục yêu cầu Jiyoon làm những công việc khó khăn nhất. Tất nhiên, fan của Jiyoon sẽ không để người đẹp phải vất vả.

Và thế là...


"Để anh!"

"Để anh làm cho!"


Mỗi khi Jiyoon đang chuẩn bị làm theo yêu cầu của giám đốc, lại có một nam sinh chạy đến và tranh việc của cô. Trái tim họ tràn ngập niềm hi vọng. Họ nghĩ rằng đây là cách thể hiện bản lĩnh đàn ông.

Kịch bản này cứ lặp đi lặp lại nhiều lần. Jiyoon đã nhiều lần cố gắng từ chối sự giúp đỡ, nhưng các nam sinh vẫn cố chấp. Họ không chịu lắng nghe cô ấy. 


Trái với kỳ vọng của các nam sinh, khuôn mặt của Jiyoon dần trở nên lạnh lẽo. Cô thở dài và cố gắng tìm một việc gì đó để làm. Cô đến đây để giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi,, không phải để được đối xử như một công chúa. Cô cố gắng giải thích điều này với những người khác, nhưng đám nam sinh chỉ phớt lờ mong muốn của cô.


Jiyoon biết tại sao họ lại hành động theo cách này. Tuy nhiên, họ càng làm thế thì cô càng khó chịu.


Khi cô thở dài và chuẩn bị mở cửa vào một căn phòng ngẫu nhiên, cô chợt nghe thấy tiếng nói chuyện bên cánh kia cửa.


"Ê, cậu cũng đang theo đuổi Jiyoon à?"


Đó là một giọng nói quen thuộc. Nam sinh này cũng là một sinh viên năm nhất, cùng tham gia CLB tình nguyện với cô ấy. Chính cậu ta đã giật cây chổi của cô, khi cô cố gắng quét sàn.


"Tất nhiên. Nếu không vì Jiyoon, chúng ta đến đây làm khỉ gì?"


Đó là một giọng nói quen thuộc khác. Cậu ta cũng là một sinh viên năm nhất trong CLB. Cậu ta đã giật chiếc lò vi sóng khi Jiyoon định lau chùi nó.


Jiyoon rất ngạc nhiên khi nghe những lời bàn tán về bản thân. Tay cô ấy đóng băng trên nắm cửa khi cô ấy tiếp tục nghe thấy nhiều giọng nói hơn.


"Ôi chúa ơi. Tao đã bị sốc khi nhìn thấy cô ta. Làm sao trên đời này lại có người xinh như thế? Ngay cả các thần tượng cũng không sánh bằng".


“Đương nhiên. Tao gặp vài thần tượng khi đi lễ hội rồi. Còn lâu họ mới xinh đẹp bằng cô ấy. Haha, dù cô ấy không thể hát hay nhảy, chỉ cần cô ấy bước lên sân khấu là đủ để trở thành thần tượng rồi".


“Chưa hết, cô ấy còn tử tế và tốt bụng nữa. Hình như cô ấy cũng xuất thân từ một gia đình giàu có, phải không? "


“Chuẩn luôn. Gia đình cô ấy điều hành một doanh nghiệp lớn. Chạn xịn đấy, thằng nào chui được thì sướng cả đời. "


“Ôi, đúng là một cô gái hoàn mĩ. Không biết lúc lên giường, cô ta sẽ ra sao nhỉ? Trông cô ấy khá ngoan ngoãn, chắc là còn trinh".


“Đừng mơ. Những cô nàng tiểu thư như thế, rất có thể họ chính là con cáo trên giường…”


Không thể chịu đựng nổi nữa, Jiyoon vội chạy ra khỏi đó.


Thực ra, cô đã quen với chuyện này. Đàn ông luôn cư xử tử tế trước mặt cô ấy, và nói những điều thô tục sau lưng cô ấy. Họ đang thèm khát vẻ đẹp và sự giàu có của cô. 

Cô hy vọng rằng CLB tình nguyện là nơi có những chàng trai tốt, nhưng hóa ra cô đã nhầm. Đàn ông ở đâu cũng giống nhau.


“Jiyoon! ”


Cô nghe thấy ai đó đang gọi mình. Jiyoon thở dài trong lòng. Đó là một giọng nói quen thuộc khác.


"Em đây rồi. Anh tìm mãi."


Đó là Minsung, chủ tịch câu lạc bộ của cô ấy. 

Jiyoon nhanh chóng sửa lại biểu cảm và rũ bỏ vẻ chán ghét trên khuôn mặt mình. Cô cố gắng nở một nụ cười. 

Không phải là cô đang cố tỏ ra xinh đẹp trước mặt anh ta. Tuy nhiên, nếu cô ấy tỏ ra u sầu, rất có thể mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối. Đám nam sinh sẽ lại bu lấy cô và quấy rầy cô.


"Tại sao anh lại tìm em, oppa?" - Jiyoon cố gắng bình thản hòi,


"Không có gì. Anh sợ em mệt thôi".


'Mệt ư? Tôi chẳng mệt gì cả. Nhờ các anh, tôi cảm thấy mình như một kẻ vô dụng.'


Cô định nói với anh ta như thế. Những từ đó đã vọt lên cổ họng cô. Tuy nhiên, cô không thể nói nên lời, đành thở dài.


“Không... Mọi thứ vẫn ổn. Nhiều người đã giúp em, và cả anh nữa, oppa. ”


“Hừm, có thật không? Các cô gái khác được cử đi làm những công việc dễ dàng, nhưng riêng em toàn bị giao cho những công việc nặng nhọc." - Minsung ranh mãnh lên tiếng - “Anh không ngờ giám đốc lại là loại phụ nữ như vậy. Bà ta thật quá đáng. Chắc là bà ấy ghen với sắc đẹp của em."


Khi nói những lời đó, Minsung liếc nhìn Jiyoon.


“Cần gì thì cứ nói với anh nhé. Anh sẽ giúp em, tất cả mọi thứ ... ”


"Không, em thực sự ổn."


Minsung vẫn lì lợm đeo bám Jiyoon. Lần này cô kiên quyết từ chối và gắt lên. Thấy vậy, Minsung đành gật đầu và rút lui.


Thông thường, anh chàng này sẽ không chịu thua dễ như thế.  Với kinh nghiệm tình trường khá dày dạn, Minsung có thể bày ra vài vở kịch hoặc vài chiêu trò để lấy lòng cô. 


Nhưng cậu ta không thể dùng những trò đó với Jiyoon. Cô ấy quá đẹp. Cô ấy là một trong những người phụ nữ đẹp nhất mà Minsung từng thấy. Tim cậu đập nhanh hơn và miệng cậu lắp bắp. Trước mặt cô, Minsung lớ ngớ như một trai tân.


Cậu biết rằng nếu cố gắng dây dưa, rất có thể mọi chuyện sẽ trở nên tệ hơn. Vì vậy Minsung đành cúi đầu và đi chỗ khác.


"Haizzz"


Jiyoon thở dài một lần nữa khi cô nhìn vào bóng lưng của chủ tịch CLB.


Thời gian tiếp tục trôi qua. Một số vấn đề nho nhỏ đã xảy ra, nhưng cuối cùng, công việc ở trại trẻ mồ côi đang dần kết thúc. 


Ngay cả Jiyoon, cuối cùng cũng có thể tìm thấy một vài công việc phù hợp với mình.


Sau khi Jiyoon giặt quần áo cho bọn trẻ, cô ấy quyết định ngồi nghỉ một lát. Cô ngả người lên chiếc ghế dài ở sân chơi của trại trẻ mồ côi.


"Làm tốt lắm, cô bé."


Lại có ai đó bắt chuyện với cô. Tuy nhiên, đó không phải là giọng nói thèm khát và giả tạo của một người đàn ông. Đó là một giọng nói ấm áp và an ủi. Cô cảm thấy như mình vừa nghe thấy tiếng vỗ về của bà ngoại,


Jiyoon quay lại. Giám đốc đang cầm hai lon cà phê và bước lại gần.


"Bác có thể nói chuyện với cháu một lát chứ?"


Giám đốc vui vẻ ngồi bên cạnh Jiyoon và và đẩy lon cà phê về phía cô.


"Ah! Cảm ơn bác."


Jiyoon đón nhận lon cà phê bằng hai tay.


Giám đốc mở lon cà phê và uống một ngụm nhỏ. Jiyoon cũng bắt chước theo.


"Thật ra... bác đến đây để xin lỗi cháu, Jiyoon ạ."


Đang nhấm nháp lon cà phê, cô sững sờ khi nghe thấy những lời bất ngờ của vị giám đốc.


"Gì cơ? Tại sao bác lại xin lỗi cháu ạ? "


“Hôm nay bác đã lợi dụng cháu. Bác thành thật xin lỗi".


Comments