"Anh ta đi chưa?" - Một người đàn ông lên tiếng.
Người đàn ông đó đang ở tầng cao nhất của tòa nhà mà Sungyoon vừa gây náo loạn.
Đây là một căn phòng mà người bình thường chỉ có thể nhìn thấy trong các bộ phim truyền hình. Một căn phòng sang trọng, rộng rãi và trang trí bởi những món đồ nội thất sang trọng. Một bộ bàn ghế giám đốc được đặt trước cửa sổ lớn. Một bảng tên đắt tiền được đặt trên bàn làm việc.
Đằng sau chiếc bàn là một người đàn ông trẻ trung, trông khoảng ngoài 20 tuổi. Trên thực tế, giống như Sungyoon, người này đã ngoài 30 tuổi. Nhưng vì anh ta cẩn thận chăm chút cho bản thân mình, nên anh ta vẫn giữ được thân hình cường tráng và làn da láng mịn.
Quan trọng hơn, anh ta có gương mặt thanh tú và cách ăn mặc hợp thời trang. Trông anh ta không thua gì những minh tinh hạng nhất. Điểm trừ duy nhất trên khuôn mặt anh ta, đôi mắt hơi hếch lên như mắt cáo. Nó khiến anh ta trông thật tàn nhẫn.
Người đàn ông ấy là chủ tịch và chủ sở hữu của tòa nhà này. Tên anh ta là Lee Jaeho, người mà Sungyoon đang muốn gặp.
"Thưa ngài, đi rồi ạ!"
Thư ký của Jaeho trả lời một cách lịch sự.
Jaeho tặc lưỡi.
“Anh ta nên suy nghĩ tìm cách vực dậy sự nghiệp của mình. Anh ta ngoan cố đến đây làm gì cơ chứ?? "
Sungyoon gọi Jaeho là bạn. Tuy nhiên, Jaeho thì không nghĩ thế.
“Chúng ta có thể làm thế này có ổn không?? Nhỡ anh ta tìm đến pháp luật và kiện cáo chúng ta thì sao?" - Thư ký Kim thở dài.
“Này, Thư ký Kim. Nếu sợ pháp luật thì không làm giàu được đâu” - Jaeho cười khẩy - “Hơn nữa, nếu anh ta làm thế từ sớm thì cũng đáng lo thật. Nhưng bây giờ, anh ta không có gì cả. Thậm chí anh ta đang mắc nợ hàng triệu đô la. Ban Pháp chế và đội ngũ luật sư của chúng ta sợ gì một kẻ thất bại như thế?? "
"Ngài nói đúng. Nhưng nếu mọi việc trở nên ồn ào thì cũng phiền đấy/"
Jaeho lặng lẽ gật đầu. Đúng vậy, anh ta đã dùng đủ mọi thủ đoạn bẩn thỉu, thậm chí còn đâm sau lưng một người đàn ông đươc coi là bạn thân của mình.
Tại sao anh ta phải làm thế? Là vì, anh ta cần đạt được thành tích chói lọi trong việc kinh doanh. Gia tộc anh ta là một gia tộc trâm anh thế phiệt, và cuộc đua giành quyền thừa kế rất khốc liệt. Để lọt vào mắt anh của cha mình, anh ta phải đạt được thành tựu tốt hơn các anh chị em khác của mình.
Thế nên, nếu chuyện này trở nên rùm beng, rồi báo chí và truyền thông nhảy vào thì không hay chút nào. Jaeho cần giữ mọi thứ trong bóng tối, ít nhất là cho đến khi anh ta được chọn làm người thừa kế gia tộc.
Anh ta trầm ngâm một lát rồi nói: "Cậu nói không sai. Tốt nhất là nên âm thầm kết thúc chuyện này. Được rồi, tôi sẽ nhờ đồng minh của mình xử lý vấn đề này ”.
"Sao? Ngài có một đồng minh?"
"Đúng. Cô ấy là một đồng minh có khả năng đánh thẳng vào điểm yếu của anh ta ”.
Jaeho mỉm cười khi nghĩ về ‘cô ấy’.
"Tóm lại, cậu không phải lo lắng về điều đó. Tiếp tục xử lý các giấy tờ đi."
Thư ký Kim cúi đầu thay cho câu trả lời.
Sau khi Thư ký Kim rời đi, Jaeho chống cằm vào lòng bàn tay và nghĩ ngợi. Anh ta nhớ lại thời đại học, ngày tốt nghiệp, và những năm đầu khởi nghiệp.
Trong ký ức của anh ta, luôn có một người đàn ông quen thuộc, với giọng nói quen thuộc và nụ cười quen thuộc.
"Ah ha ha ha ha! Jaeho, cậu là người bạn tuyệt vời nhất của tớ!"
Jaeho khịt mũi.
‘Hừm! Tên ngốc đó chẳng biết trời cao đất dày là gì".
Tình bạn sẽ nảy sinh giữa hai người có đẳng cấp tương đương. Anh ta xuất thân từ một gia đình giàu có, là con trai của một nhà tài phiệt. Còn Sungyoon chỉ là một kẻ thấp kém đang cố ngoi lên tầng lớp thượng lưu.
Thành thật mà nói, Jaeho phải thừa nhận rằng Sungyoon có tài năng. Anh ta đã đã xây dựng nên một sự nghiệp sáng lạn, từ hai bàn tay trắng. Tuy nhiên, anh ta quá ngây thơ và dại dột. Thế giới này không có chỗ cho những kẻ như thế.
Jaeho mỉm cười nhạo báng khi nghĩ đến Sungyoon.
"Tuy nhiên... Mình cũng nên dọn dẹp mọi thứ cho cẩn thận."
Đúng như thư ký Kim nói, không nên để chuyện này trở nên ồn ào. Phải bắt Sungyoon ngậm miệng ngay bây giờ và mãi mãi. May thay, Sungyoon có một điểm yếu nghiêm trọng. Jaeho bấm số gọi điện cho đồng minh của mình.
‘Đây sẽ là một bài học khắc nghiệt dành cho cậu, Sungyoon à. Chà, cậu không cần phải cảm ơn tôi. Cậu cũng không cần phải trả học phí đâu. Như cậu nói, chúng ta là bạn mà, phải không? '
Đôi mắt híp của Jaeho cong lên thành hình lưỡi liềm. Anh ta bật ra một tiếng cười độc ác.
* * *
Sungyoon đang ngồi trong một quán cà phê. Vẻ ngoài của anh ấy trông chỉn chu hơn so với lúc đứng trước tòa nhà. Chỉ mới vài ngày trôi qua, nhưng anh ta trông đã khá hơn. Anh đã tắm rửa sạch sẽ, cạo râu và mặc quần áo tươm tất. Mái tóc bù xù và bộ quần áo nhăn nhúm đã biến mất. Trông anh ta giống một người đàn ông trung niên đẹp trai nhiều tâm sự, vì vậy, không ít cô gái trẻ đã ngoái nhìn anh ta.
Tuy nhiên, anh không thể che giấu trái tim đang rối bời của mình. Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy má anh ta trông hơi hốc hác và quầng mắt trũng sâu.
Ding!
Tiếng chuông vang lên và cánh cửa quán cà phê mở ra. Sungyoon nhìn về phía cửa ra vào, và gương mặt anh trở nên rạng rỡ.
Một người phụ nữ đã bước vào cửa hàng. Cô ấy trang điểm khéo léo, mặc một chiếc váy thanh lịch màu đen. Trên người cô ta đeo nhiều đồ trang sức quý giá bao gồm hoa tai, vòng cổ và nhẫn được đính nhiều loại đá quý. Trông cô ta như một tiểu thu đài các, trẻ trung và xinh đẹp. Tuy nhiên, lớp trang điểm không thể che hết những nếp nhăn như vết chân chim hằn rõ nơi khóe mắt. Đó là một dấu hiệu cho thấy tuổi tác của cô ấy già hơn vẻ bề ngoài.
Sungyoon đưa tay lên vẫy gọi. Người phụ nữ nhìn xung quanh, và vênh mặt bước đi.Cô ấy nhận thấy sự hiện diện của Sungyoon.
Cộp! Cộp!
Đôi giày cao gót nhịp nhàng gõ xuống sàn. Cô ấy bước đi như một người mẫu, thu hút ánh mắt của tất cả những người đàn ông trong quán. Thậm chí một số cặp đôi bắt đầu cãi nhau, vì các cô gái phát hiện ra bạn trai mình đang ngắm nhìn người phụ nữ kia.
Tuy nhiên, cô và Sungyoon không để ý đến xung quanh. Họ đã quen với những phản ứng như vậy.
"Chào em!"
Dù có vẻ tiều tụy, Sungyoon vẫn tỏ ra vui vẻ và cất tiếng chào cô. Khi ngồi xuống, cô đặt túi xách của mình xuống ghế bên cạnh. Chiếc túi xách gắn logo của một thương hiệu nổi tiếng, và đó thậm chí còn là phiên bản giới hạn.
"Em muốn ăn gì?"
Sungyoon đưa cho cô tờ thực đơn đặt trên bàn. Tuy nhiên, cô ấy lắc đầu
"Được rồi. Em sẽ tự mua đồ uống của mình. Anh làm gì có tiền chứ".
"Đừng nói vậy. Ít nhất anh vẫn có thể mời vợ mình một tách cà phê." -Sungyoon hơi cao giọng như thể lòng kiêu hãnh của anh đã bị tổn thương.
Tên cô ấy là Lee Miyun. Cô ấy là vợ của Sungyoon.
Họ đã gặp nhau khi học đại học, và họ đã từng là một cặp đôi nổi tiếng trong trường. Sungyoon cao ráo, đẹp trai và tài năng, còn Lee Miyun chính là hoa khôi được nhiều người ngưỡng mộ.
Họ bắt đầu hẹn hò ở trường đại học, và nhanh chóng kết hôn với nhau sau khi học xong. Mối tình của họ khiến cho nhiều người phải ghen tỵ và ngưỡng mộ. Họ thậm chí còn có một cô con gái xinh đẹp tên là Shinhae. Khi công việc kinh doanh của Sungyoon bắt đầu thành công, sự đố kỵ xung quanh họ càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Vào thời điểm đó, Sungyoon đã khoe khoang rằng anh đã có một cuộc sống hoàn mỹ. Vợ đẹp, con xinh, tiền tài danh vọng.
Điểm trừ duy nhất là Miyun rất hoang phí, cô ta tiêu xài như rác. Tuy nhiên, lúc đó Sungyoon không quan tâm vì anh ta đang kiếm được rất nhiều tiền. Thậm chí, anh nghĩ rằng một người đàn ông có trách nhiệm làm hài lòng người phụ nữ của mình.
Nhưng hôm nay Miyun lạnh nhạt với anh một cách lạ thường. Đôi má anh đỏ lên một chút. Tuy nhiên, anh ta ngay lập tức lắc đầu để giải tỏa sự xấu hổ của mình.
'Có gì đâu. Cô ấy chỉ quan tâm lo lắng cho mình thôi mà'
Thành thật mà nói, đúng là anh ta không có tiền. Nhà anh đã bị phát mãi, đồ đạc cũng bị dán tem chờ cưỡng chế. Vợ anh phải dẫn con gái về nhà bố mẹ đẻ.Số tiền cô đang sử dụng lúc này, có lẽ là tiền tiêu vặt mà bố mẹ đưa cho. Thực tế thì bố mẹ cô khá giàu có. Trang sức và túi xách hàng hiệu đều do bố mẹ cô cung cấp.
Công việc kinh doanh của anh đã thất bại, vì bị bạn thân phản bội. Trong lúc anh cố gắng xoay sở, cô ấy đã dẫn con về nhà bố mẹ đẻ. Anh cố trấn anh bản thân, rằng cô ấy làm thế là vì con.
Tuy nhiên, rõ ràng là có điều gì đó không ổn. Chồng cô đang lâm vào cảnh bi đát như thế này, nhưng cô lại đeo những món đồ trang sức đắt tiền và cầm một chiếc túi xách hàng hiệu. Điều này nghĩa là sao?
Không lâu sau. Miyun quay lại với hai tách cà phê. Cô ấy đẩy một cái về phía Sungyoon.
"Cảm ơn em."
Sungyoon lặng lẽ nắm chặt chiếc cốc Anh ta đã nói rằng mình có đủ tiền để mua cho vợ một tách cà phê, nhưng thực tế, Sungyoon thậm chí còn không có tiền để mua cà phê cho mình.
Anh đặt ống hút lên miệng và hút một hơi. Không hiểu sao, anh thấy à phê lạnh lẽo và đắng nghét.
"Vậy... tại sao em lại hẹn gặp anh?"
Sungyoon ngẩng lên và hỏi vợ mình.
Những ngày gần đây, anh liên chạy vạy, cố gắng cứu vãn công việc kinh doanh mình. Anh cũng đang bận tìm cách trả thù Jaeho, người đã đâm sau lưng mình.
Vì quá bận rộn nên anh không muốn gặp cô. Tuy nhiên, anh cũng biết rằng Miyun đã trải qua những ngày khó khăn, khi công việc kinh doanh của anh ấy thất bại. Cuối cùng anh quyết định thu xếp thời gian để gặp vợ mình.
Miyun đặt cốc cà phê xuống và bình thản nói: "Em muốn ly hôn."
Giọng nói của cô lạnh lùng như một nhát dao oan nghiệt.
"... Gì cơ?" - Sungyoon chết lặng khi lặp lại lời nói của cô - "L ... ly hôn?"
"Đúng. Ly hôn."
Trong khi Sungyoon đang bối rối, Miyun không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Rõ ràng đây không phải là bột lời nói bột phát,
"T ... tại sao lại đột nhiên em lại làm thế??!"
Sungyoon đột ngột đứng dậy. Sự nghiệp của anh ta đã bị đẩy đến bờ vực, tình bạn lâu năm bị đổ vỡ. Giờ đây, yêu cầu của Miyun giống như chiếc đinh cuối cùng đóng vào quan tài của anh ấy.
"Anh ngồi xuống đi."
Miyun nhìn xung quanh và nhắc nhở. Tiếng hét của Sungyoon đã thu hút sự chú ý của những khách hàng khác. Một nửa quán cà phê đang tỏ ra ngạc nhiên, và nửa còn lại tò mò. Tất cả đều tập trung ánh mắt vào hai người.
Tuy nhiên, lúc này Sungyoon không có tâm trạng để quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Thấy Sungyoon không có ý định ngồi xuống, Miyun thở dài. Cô ấy nhặt túi xách của mình và đứng dậy.
"Ra ngoài nói chuyện nhé."
Cô ấy bước đi mà thậm chí không thèm nhìn lại. Sungyoon nhìn theo bóng lưng của cô với vẻ mặt vô hồn. Cứ như thể anh vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ. Thế rồi, anh vội vã chạy theo cô.
Hai cốc cà phê dang dở đặt trên bàn, y như cuộc hôn nhân dang dở của họ vậy.
* * *
Hai người đến một công viên yên tĩnh. Mặt trời đã lên cao nên không có nhiều người đến thăm công viên. Chỉ có vài ông bà già tranh thủ những phút rảnh rỗi để tập thể dục.
Miyun ngồi đối mặt với Sungyoon.
Gương mặt Sungyoon vẫn ánh lên tia hy vọng. Cô thở dài nhìn chồng mình. Giờ đây anh ấy trông hoàn toàn giống như một người đàn ông trung niên. Một cái bụng phệ, những nếp nhăn trên mặt, tóc lốm đốm bạc và những nếp nhăn mờ mờ trên mặt.
Đó là hậu của những ngày tháng làm việc chăm chỉ miệt mài. Nhưng cô chỉ thấy chúng thật xấu xí.
“ Em sẽ nhắc lại một lần nữa. Hãy ly hôn đi. "
Quả nhiên, anh không hề nghe nhầm. Vẻ mặt của Sungyoon trở nên tuyệt vọng.
“Sao lại đột ngột thế? Là do việc kinh doanh của anh ư?"
"Đúng vậy."
Sungyoon ngậm miệng lại. Miyun đã nói một câu thẳng thừng, và lời nói ấy đâm sâu vào trái tim anh. Anh muốn kiếm cớ nào đó. Tuy nhiên, không có từ ngữ nào xuất hiện trong đầu anh ta.
Anh hiểu rõ tình trạng của mình.
Sau khi bị đâm sau lưng, anh ta đã nợ hàng triệu đô la.
Người ta thường nói rằng mạng người quan trọng hơn tiền bạc. Tuy nhiên, đó chỉ là lời nói suông. Thế giới ngày nay là một xã hội trọng đồng tiền. Hàng triệu đô la là số tiền quá lớn, thừa sức quyết định sinh mạng của một ai đó.
bản eng tên gì vậy mọi người
ReplyDelete