"Bác muốn cháu đưa Shinhae đi gặp cha cô bé?" - Jiyoon chớp mắt.
"Đúng. Trên thực tế, thời tiết những ngày qua khá lạnh, và cô nhi viện đã phải gửi một vài đứa trẻ đến bệnh viện. Một vài cô bảo mẫu phải đi cùng để chăm sóc chúng. Thế nên cô nhi viện đang thiếu nhân sự và không có thời gian để đưa Shinhae về với cha cô bé. "
"Ơ... Không phải họ sẽ gặp nhau ở đây sao??"
Khi Jiyoon hỏi, nét mặt của giám đốc ngày càng tệ hơn. Trông bà ấy có vẻ tiếc nuối và buồn bã.
“Bác đã nói với cháu từ lần trước, phải không? Cha của Shinhae đến thăm cô ấy thường xuyên, vì vậy những đứa trẻ khác xa lánh cô bé. Thế nên bác đành bảo hai cha con gặp nhau ở chỗ khác. Tất nhiên, bọn trẻ biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu không nhìn thấy thì chúng sẽ bớt ghen tỵ".
Jiyoon gật đầu.
"Cháu hiểu rồi."
Đây là ngày Shinhae gặp người thân duy nhất của cô ấy. Nếu các cô bảo mẫu bận rộn và không thể dẫn cô bé đi gặp cha mình, thì thật quá tàn nhẫn.
“Cháu chỉ cần dẫn Shinhae đến điểm hẹn thôi, không cần phải ở lại với họ. Và khi đến giờ, cháu lại đón cô bé về đây. Đơn giản thế thôi ”.
Khi Jiyoon nghe những lời của giám đốc, cô ấy nhận ra rằng đó không phải là một nhiệm vụ khó khăn. Cô nhanh chóng đồng ý.
"Vậy.... cháu phải đưa cô bé ấy đi đâu?"
"Ồ, cháu đồng ý rồi ư?"
"Vâng. Chuyện này không khó, và cháu cũng muốn giúp Shinhae "
Khuôn mặt của giám đốc trở nên rạng rỡ: "Tốt quá. Địa điểm là ngân hàng bên cạnh trại trẻ mồ côi. ”
"À... ở đó ư?"
Điểm hẹn thực sự rất gần. Jiyoon thậm chí không cần mở bản đồ ra.
"Họ chỉ cần tránh ánh mắt của những đứa trẻ khác, vì vậy không cần phải đi xa."
"Cháu có cần đi ngay bây giờ không?"
"Nên thế. Có lẽ hiện tại anh ấy đang đợi cô bé ”.
Ngay sau đó, Jiyoon đi tìm Shinhae. Không quá khó để tìm thấy cô bé. Shinhae đang đi đi lại lại quanh cổng trước, trông như muốn chạy ra ngoài.
"Shinhae!"
Jiyoon nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Họ đã trở nên khá thân thiết, vì vậy cô bé vui vẻ đáp lại.
"Unni!"
Giọng cô bé nghe tươi tắn hơn nhiều so với bình thường.
"Hôm nay em sẽ gặp cha mình hả?"
"Vâng ạ!"
Thường ngày, nét mặt Shinhae mang một vẻ mặt buồn bã, nhưng hiện tại, khuôn mặt cô bé bừng sáng.
Cứ như thể Jiyoon đang chứng kiến một bông hoa nhỏ nở vào một ngày xuân ấm áp. Biểu cảm tươi sáng của cô gái nhỏ quá dễ thương.
"Unni sẽ đưa em đi, thay cho các cô bảo mẫu."
"Huh? Unni sẽ đưa em đi? ” - Shinhae tròn mắt.
"Đúng. Hôm nay tất cả các cô bảo mẫu đều bận."
Cô gái nhỏ hơi ngạc nhiên, nhưng cô ấy đã sớm nở một nụ cười thật tươi.
"Vâng, ta đi thôi!!"
Ngay từ đầu, Shinhae không cần biết người đưa mình đi là giáo viên hay Jiyoon. Nếu có thể gặp cha, cô bé sẵn sàng ra ngoài một mình. Tất nhiên, cha cô và các bảo mẫu nói rằng cô luôn phải đi cùng người lớn. Thế nên cô bé vẫn còn ngồi chờ ở đây.
Jiyoon nắm chắc tay Shinhae. Cô cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của đứa trẻ.
“Tay của Unni lạnh quá!”
Shinhae bật ra một tiếng cười sảng khoái. Jiyoon chưa bao giờ thấy Shinhae hạnh phúc như vậy. Cô đã nghĩ rằng mình khá thân thiết với Shinhae, nhưng đúng như dự đoán, cô không thể so sánh với cha Shinhae.
Không hiểu sao cô lại có chút ghen tị.
Họ đi ra khỏi trại trẻ mồ côi và nhanh chóng đến một lối đi dành cho người đi bộ ở ngã tư. Shinhae giơ một tay lên để xin đường, và cẩn thận quan sát xung quanh. Hành động của cô ấy khiến Jiyoon mỉm cười.
Sau khi băng qua lối đi dành cho người đi bộ, không mất quá nhiều thời gian để đến điểm hẹn. Có rất nhiều người đi lại quanh đây. Mọi người trông có vẻ bận rộn, nhưng một người đàn ông đang đứng cạnh lối vào.
"Cha!"
Cảm giác như thể Shinhae vừa hất văng bàn tay của Jiyoon ra. Cô bé buông tay và bắt đầu chạy. Những người qua đường ngơ ngác nhìn, nhưng Shinhae không quan tâm đến họ.
Người đàn ông cũng lập tức phản ứng với giọng nói của cô gái nhỏ, và khuôn mặt của anh ta sáng bừng lên.
"Shinhae!"
Anh chạy về phía trước để chào đón Shinhae.
"Cha!"
Shinhae nhảy vào vòng tay của Sungyoon, và anh ấy xuýt xoa khi nhận được con gái của mình.
Vì Shinhae đột ngột buông tay Jiyoon để chạy về phía trước, nên cô hơi sửng sốt. Tuy nhiên, nụ cười nở trên môi cô khi chứng kiến cảnh đoàn tụ ấm áp giữa cha và con gái.
"Con có khỏe không?"
"Có ạ!"
Nét mặt của Shinhae bừng sáng hơn cả mặt trời trên bầu trời. Cô ấy vùi mặt vào ngực Sungyoon.
Hai cha con ôm nhau và vui vẻ nói chuyện.
Jiyoon quan sát họ và tự hỏi mình nên làm gì. Shinhae đã gặp cha, vì vậy cô nghĩ rằng mình nên quay trở lại trại trẻ mồ côi. Dù vậy, cô vẫn nên tạm biệt Shinhae.
Nghĩ vậy, Jiyoon đến gần hai cha con.
"Ah! Unni! ”
Mãi đến bây giờ Shinhae mới nhớ ra sự hiện diện của Jiyoon. Cô chạy khỏi vòng tay của Sungyoon và kéo tay anh.
“Bố, bố! Chị ấy là người đã đưa con đến đây!! ”
Khi Sungyoon nhìn cô, Jiyoon cũng ngước nhìn và quan sát kỹ khuôn mặt của người đàn ông đó. Cô hơi ngạc nhiên.
Anh ấy chưa chải chuốt bản thân nên đầu tóc khá bù xù. Có vẻ như anh ấy đang trải qua một cuộc sống khó khăn, vì vậy anh ấy trông gầy còm và hốc hác. Anh ta cũng mặc những bộ quần áo nhàu nhĩ và cũ nát, vì vậy trông anh ấy khá tả tơi. Tuy nhiên, sắc mặt của anh ta dễ nhìn hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.
'Cũng đúng thôi, anh ấy là cha của cô bé dễ thương kia mà!'
Jiyoon nghĩ, nếu người đàn ông kia được trang điểm lại, có lẽ hàng loạt cô gái sẽ chạy theo anh ấy.
"Xin chào."
Jiyoon cúi đầu nhẹ và chào một câu ngắn gọn.
Jiyoon quý mến Shinhae, nhưng cô ấy cảm thấy không cần thiết phải thân thiện với cha của cô bé. Hơn nữa, lúc này cô cũng có chút đề phòng. Nhiều người đàn ông đã có gia đình cũng thích cô. Nếu người đàn ông kia cũng thích cô nữa thì thật phiền toái. Cô muốn tránh điều đó.
Tuy nhiên, dường như cô đã lo hão.
"Vâng. Chào cô."
Sungyoon khẽ cúi đầu với Jiyoon. Và chỉ có thế mà thôi. Anh không hề tỏ ra quan tâm đến cô, cũng không thèm nhìn cô quá một giây. Thậm chí, Sungyoon có vẻ hơi đề phòng Jiyoon. Lần đầu tiên trong đời, một người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt cảnh giác.
"Cô có phải là một bảo mẫu ở cô nhi viện??"
Giọng Sungyoon nghe có vẻ lạnh lùng. Jiyoon hơi sốc, nhưng cô ấy đã giấu kín điều đó.
"Không. Hôm nay tôi đến làm tình nguyện viên tại trại trẻ mồ côi. Các cô bảo mẫu quá bận, nên giám đốc nhờ tôi dẫn Shinhae đến đây."
Sau khi nghe cô ấy giải thích, Sungyoon gật đầu. Mắt anh lập tức hướng về phía Shinhae.
“Con gái dễ thương của bố! Con muốn làm gì hôm nay vậy?"
Những người đàn ông khác sẽ cố gắng tiếp tục cuộc trò chuyện với cô, nhưng người đàn ông này thì không. Jiyoon thấy mình giống như một làn gió thoảng. Bây giờ cô đã biết chắc chắn: người đàn ông này không hề quan tâm đến cô ấy.
“Mmm…”
Shinhae đặt một ngón tay lên môi, và cô bé bắt đầu suy nghĩ. Cô bé sẽ trải qua một ngày như thế nào? Cô bé muốn làm gì với cha mình? Jiyoon mỉm cười nhìn vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ của Shinhae.
Sungyoon đợi con gái lên tiếng. Khuôn mặt anh ta không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự bồn chồn. Chỉ nhìn qua, Jiyoon cũng có thể nhận ra rằng người cha đó yêu Shinhae rất nhiều.
Anh ấy không nhìn vào bất cứ nơi nào khác. Anh ấy chỉ nhìn vào khuôn mặt hạnh phúc của con gái mình, và điều đó khiến Jiyoon có thiện cảm với anh ta.
Tất nhiên, cảm giác này không phải là tình cảm nam nữ. Tình huống này không giống như trong những bộ phim hay tiểu thuyết, khi nhân vật nữ nói với nhân vật nam rằng "Anh là người đầu tiên đối xử với tôi như thế này".
Cảm xúc của cô ấy là cảm giác thư thái khi người ta nhìn thấy một gia đình hòa thuận.
"Tôi đi đây."
Đây là khoảng thời gian riêng giữa cha và con gái. Cô ấy không phải là thành viên trong gia đình, vì vậy cô ấy không muốn xâm phạm tới thế giới riêng tư của họ.
“Vậy thì chị sẽ gặp lại em ở đây nhé Shinhae."
"Vâng, unni!" - Shinhae vẫy tay lớn về phía Jiyoon.
"Cảm ơn cô đã đưa Shinhae đến đây." - Sungyoon cúi đầu xuống, chân thành cảm ơn.
"Không có gì đâu." - Jiyoon hơi ngượng nên nở một nụ cười ngượng ngùng.
Sau khi Jiyoon đi, Sungyoon bắt đầu đi chơi với Shinhae. Họ đến một nhà hàng, và sau đó anh mua cho cô một chiếc bánh hamburger. Tiếp theo họ đến một rạp chiếu phim, cùng xem bộ phim hoạt hình mới nhất. Nếu có thể, anh ấy thậm chí còn muốn đưa cô đến công viên giải trí hoặc sở thú. Thật không may, ví tiền của anh ấy không cho phép.
Tuy nhiên, chỉ thế này thôi cũng làm cô bé hạnh phúc rồi. Dù giám đốc trại trẻ mồ côi và các cô bảo mẫu có chăm sóc cô bé đến mấy, hay Jiyoon có chơi với cô bé nhiều đến mấy, cũng không thẻ sánh bằng khoảng thời gian ở bên cha.
Tuy nhiên, thời gian trôi nhanh rất nhanh. Trong khi cô bé vẫn đang cố tận hưởng một ngày hạnh phúc, thì mặt trời đã lặn. Trên bầu trời chỉ còn lại màu đỏ còn sót lại của mặt trời.
Jiyoon đang đợi hai cha con trước ngân hàng. Cô ấy đã đến từ 10 phút trước.
Một lúc sau, cô thấy cha con họ đang bước đi ở bên kia đường.
Trên tay phải của Shinhae cầm một chiếc kẹo bông lớn, và tay trái của cô bé nắm lấy tay cha mình. Ánh nắng hoàng hôn phủ lên bóng dáng họ. Đó là một cảnh rất ấm áp.
Jiyoon chợt nghĩ về gia đình của chính mình. Khi còn nhỏ, cô đã đến công viên giải trí vài lần. Chơi ở đấy rất vui, nhưng không lâu sau, cô sẽ dụi mắt ngáp dài vì kiệt sức. Khi cha cô nhìn thấy điều này, ông sẽ cõng cô. Tấm lưng của cha thật rộng lớn và rất ấm áp. Bây giờ cô ghét mùi thuốc lá, nhưng khi cô còn nhỏ, cô lại thích mùi ấy vì nó tỏa ra từ quần áo của cha.
'Cũng lâu rồi mình không đi ăn cùng bố mẹ. Hay là tối nay mình sẽ...? "
Cô ấy muốn làm quen với cuộc sống sinh viên, vì vậy cô ấy tham gia nhiều hoạt động và hiếm khi ăn uống cùng gia đình. Nhưng nhìn cảnh này, cô chợt nhận ra rằng mình phải trân trọng khoảng thời gian quý giá đó.
Jiyoon đang suy nghĩ thì hai cha con đã đến trước mặt cô.
"Em đi chơi có vui không, Shinhae?"
Shinhae không trả lời cô ấy.
Jiyoon chăm chú nhìn Shinhae. Khuôn mặt cô bé hơi u buồn, và mắt bắt đầu ngấn lệ.
Sungyoon không nói gì, chỉ đặt tay lên đầu con gái mình. Shinhae như một chú cún con bám lấy cha. Cô bé vòng hai tay của mình và bám vào tay Sungyoon.
"Con muốn ở lại với bố lâu hơn nữa." - Shinhae bĩu môi.
Đó là chuyện đương nhiên.
"Cô bé không muốn chia tay cha mình." - Jiyoon khẽ thở dài. Cô cảm thấy hơi xót xa.
Sungyoon cúi người trước mặt cô gái nhỏ, và anh dang rộng cả hai tay về phía cô bé.
“Nào, để cha ôm con thêm cái nữa nào.”
Như thể Shinhae đã đợi điều đó, cô bé ôm chầm lấy cổ Sungyoon. Anh khẽ siết tay lại và vỗ nhẹ vào lưng cô bé.
Anh muốn nói với cô bé rằng anh sẽ sớm quay lại. Anh muốn nói rằng anh sẽ sớm đón cô bé về.
Anh muốn nói điều đó, nhưng anh biết tình hình của mình không đủ tốt để đưa ra những lời hứa như vậy.
Chương 2
Comments
Post a Comment