Hôm đó là một ngày mưa.
Mây đen bao phủ bầu trời, và nước cứ trút xuống ào ạt. Trời mưa to đến nỗi dù có mang ô đi chăng nữa thì người ta cũng sẽ bị ướt.
Thời tiết đó khiến lòng người càng thêm u ám.
Ngay cả trong thời tiết như vậy, Sungyoon vẫn đứng ở cửa trước của tòa nhà. Anh ấy đang đối mặt với Shinhae.
Tòa nhà đó khá lớn. Đó là một tòa nhà ba tầng rộng rãi, chắc chắn và vững vàng. Trên đỉnh tòa nhà là tấm biển với những dòng chữ lớn được viết trên đó.
Dòng chữ viết rất rõ ràng: TRẠI TRẺ MỒ CÔI.
Sungyoon đưa tay lên và vuốt má Shinhae. Khuôn mặt của cô bé vẫn sạch sẽ và lanh lợi. Điểm khác biệt duy nhất là trông cô bé hơi gầy đi một chút.
Không giống như vẻ ngoài của con gái mình, bàn tay của Sungyoon đã trở nên thô ráp.
Đôi tay của anh ấy không phải là thứ duy nhất đã thay đổi. Sức khỏe tinh thần lẫn thể chất của anh ấy đều đã xuống cấp trầm trọng, vì vậy khuôn mặt anh ấy trông rất hốc hác. Anh ấy đã giảm cân quá nhiều đến nỗi cái bụng bia biến mất như chưa từng xuất hiện. Anh ta đã mặc một chiếc áo khoác tồi tàn, quần jean và đôi giày thể thao bẩn thỉu. Nhìn qua cũng thấy, cuộc sống của anh ấy bât giờ rất vất vả.
“Shinhae. Con phải nghe lời các cô bảo mẫu nhé. Con phải ngoan nhé. Nhớ chưa??"
Anh ấy sẽ không thể gặp cô bé trong một thời gian khá dài. Cố gắng cảm nhận nhiệt độ cơ thể của con gái mình, anh quỳ xuống trước mặt Shinhae và ôm cô bé thật chặt. Anh khẽ đặt lòng bàn tay lên má cô.
"... con không thể tiếp tục sống với cha được sao?" - Nước mắt bắt đầu ứa ra trong mắt Shinhae.
Sungyoon cảm thấy cổ họng mình như thắt lại. Anh ấy không thể nói nên lời.
Đôi mắt anh cũng đỏ lên, và anh cảm thấy mũi bỏng rát như sắp khóc. Tuy nhiên, anh đã cố gắng hết sức để mỉm cười với con gái mình.
“Cha phải đi làm, nên cha không chăm sóc con được. Con hãy ở đây, và cha sẽ đến thăm con thường xuyên. ”
"Con phải ngủ bao lâu mới được gặp lại cha?"
Shinhae đưa ngón tay lên. Cô bé bắt đầu gấp các ngón tay lại như thể cô ấy đang đếm ngày. Sungyoon nắm chắc tay cô.
“Ba mươi đêm. Đúng vậy. Bố sẽ đến gặp con sau khi con ngủ 30 đêm. "
"Quá dài ..."
Shinhae cúi đầu thất vọng.
Sungyoon cảm thấy như thể trái tim mình sắp bị xé toạc.
Cho đến giờ, Shinhae vẫn chưa phàn nàn gì cả. Cô bé biết bố mình đang ở trong hoàn cảnh nào. Từ trước đến giờ cô là một đứa trẻ ngoan, nhưng bây giờ, cô không thể chịu được nữa.
Sungyoon biết chứ, rõ ràng là cô không muốn phải xa cha mình. Anh cũng không muốn thế. Tuy nhiên, hoàn cảnh hiện tại đã ép anh phải làm vậy. Cuộc sống cô độc và những bữa ăn tồi tàn sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến sự phát triển của Shinhae. Sau đó, sẽ có những chủ nợ sẽ đến hàng ngày để quấy rối anh ta. Anh không muốn cô bé thấy cha mình bị các chủ nợ xâu xé.
Hơn nữa, anh sẽ phải dành nhiều thời gian để đi làm. Sungyoon không thể nuôi dạy một đứa trẻ trong điều kiện như vậy.
Anh không nhớ mình đã nghĩ về vấn đề này bao nhiêu lần. Anh không biết mình đã khóc bao nhiêu lần. Anh không biết mình đã hét lên trong tuyệt vọng bao nhiêu lần.
Tuy nhiên, đây là cách duy nhất cho phép con gái anh trưởng thành trong yên bình.
Anh thì thầm: “Cha sẽ cố gắng hết sức để đến thăm con thường xuyên. Cha hứa."
Những giọt nước mắt bắt đầu lắn tròn trên má Shinhae. Cô bé ôm chặt cổ anh.
"Cha hứa rồi nhé. Cha phải đến thăm con thường xuyên nhé. ”
Anh có thể nghe thấy giọng nói đầy nước mắt của Shinhae bên tai. Vai anh ướt đẫm vì nước mắt và nước mũi của con gái anh, nhưng Sungyoon không bận tâm. Trên thực tế, anh càng cố ôm cô bé chặt hơn.
"Có ... cha sẽ đến thường xuyên ... để gặp con."
Anh nghẹn ngào nấc lên. Anh thở hổn hển, và trên má anh cũng là những giọt nước mắt đau buồn.
Hai cha con ôm nhau rất lâu.
Tuy nhiên, họ không thể cứ thế này mãi mãi. Sungyoon đưa tay lau nước mắt. Sau đó, anh nắm lấy vai Shinhae và tách cô ra khỏi vòng tay của mình. Shinhae không hề chống cự gì cả.
"Xin chị hãy quan tâm đến cô bé ”.
Sungyoon đứng dậy rồi cúi đầu. Anh ta đã cúi xuống gần một góc 90 độ.
Người bảo mẫu lặng lẽ nhìn hai cha con tạm biệt nhau. Cô ấy là người sẽ chăm sóc Shinhae, vì vậy Sungyoon đã thể hiện thái độ vô cùng tôn trọng.
"Tôi hiểu rồi. Xin đừng lo lắng ”. - Cô bảo mẫu nở một nụ cười dịu dàng để giúp Sungyoon cảm thấy thoải mái hơn.
Nhìn qua cũng thấy, đó là một người phụ nữ đức hạnh ở độ tuổi ngoài 40. Cô ấy cẩn thận nắm lấy tay Shinhae. Shinhae vẫn nắm chặt quần áo của Sungyoon.
“Nào, Shinhae. Con phải nói lời từ biệt với cha mình thôi ”.
Khoảnh khắc mà anh ấy không muốn đến, cuối cùng đã đến.
Nước mắt tuôn rơi trên mặt Shinhae.
"Cha nhớ đến nhé!!"
"Tất nhiên. Dĩ nhiên cha sẽ đến."
Sungyoon giơ ngón tay cái lên khi nở một nụ cười rạng rỡ về phía con gái mình.
Rồi cuối cùng anh cũng quay lưng lại với con gái và mở ô, bước vào màn mưa.
Là do mưa nặng hạt hay trái tim anh nặng nề? Sao bàn chân anh khó bước đi đến vậy? Anh ấy đã nhìn lại nhiều lần, trong khi Shinhae tiếp tục vẫy tay về phía anh. Tuy nhiên, tất cả mọi thứ đều phải đến hồi kết. Khi anh ra khỏi cổng của trại trẻ mồ côi, tầm nhìn của anh đã bị chặn bởi cánh cổng dày.
Anh không còn thấy con gái mình nữa.
“Hức! Hức! ”
Những giọt nước mắt anh đã cố kìm nén từ nãy đến giờ, bắt đầu tuôn rơi. Anh cũng chẳng thèm cầm ô nữa. Cơn mưa nặng hạt che đi những giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt anh. Tuy nhiên, anh không thể ngăn được tiếng nấc phát ra từ sâu bên trong mình.
“S ... Shinhae. Cha xin lỗi. Cha thật sự thật sự rất tiếc."
Anh ấy quên mất rằng mọi người đang nhìn chằm chằm vào anh ấy như thể anh ấy là một kẻ lập dị. Sungyoon trông như một kẻ điên khi liên tục khóc và xin lỗi Shinhae.
Anh đã hứa rằng anh sẽ bảo vệ con gái mình bằng mọi giá. Nhưng cuối cùng, đó chỉ là một lời hứa suông. Các chủ nợ của anh ta sẽ không để anh ta giữ lời hứa của mình. Thế giới này không dịu dàng và tử tế như vậy.
Sungyoon dựa vào bức tường bao quanh cô nhi viện. Và anh nghe thấy...
Ở bên trong, Shinhae cũng đang khóc lớn. Cô bé đã đợi cho đến khi hình bóng của cha bị bức cánh cổng che khuất. Cô bé gào khóc như mưa. Cô bảo mẫu đã cố gắng an ủi cô bé, nhưng cô bé vẫn không ngừng khóc.
Vào cái ngày trời đổ mưa tầm tã, hai cha con khóc rưng rức dù chỉ cách nhau một bức tường.
* * *
Shinhae là báu vật cuối cùng của anh, nhưng anh phải để cô ở trại trẻ mồ côi. Tính cách vui vẻ và dễ chịu của anh ấy đã biến mất, và những gì còn lại bây giờ là một cái xác khô không hồn. Thật vậy, nếu không có Shinhae, có lẽ anh đã biến thành một cái xác trôi trên sông Hàn.
T
Anh đã mất hết động lực sống, nhưng có một ngọn lửa duy nhất vẫn cháy trong tim anh. Chính tình yêu dành cho con đã giúp anh đứng dậy. Anh không còn quan tâm đến tiền bạc hay danh vọng nữa. Ngọn lửa tham vọng của anh đã bị dập tắt. Anh ta chỉ đứng dậy vì một lý do duy nhất.
Anh muốn một lần nữa được sống với con gái mình.
Đối với những người khác, đây có thể là một mục tiêu tầm thường, nhưng đối với Sungyoon thì lại là một điều khó khăn.
Món nợ khổng lồ đang bóp nghẹt giấc mơ của anh ta. Tổng cộng, anh ta nợ 7,2 triệu đô la. Đó là một số tiền lớn. Đó là một con số mà một người bình thường sẽ không thể kiếm được trong suốt cuộc đời.
Sungyoon đã mất tất cả nên không thể trả nợ. Anh đành cố gắng nộp đơn xin phá sản cá nhân. Tuy nhiên, số tiền quá lớn quá trình nộp đơn xin phá sản cũng phức tạp và sẽ mất nhiều thời gian để chính quyền xử lý. Cũng không có gì đảm bảo rằng lá đơn của anh sẽ được chấp thuận.
Đây là lý do tại sao anh ta phải làm việc để kiếm sống. Sungyoon bận rộn làm việc suốt ngày. Anh hầu như không có thời gian để ngủ.
"Ặc!"
Một tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng anh. Anh nghĩ rằng mình đã quen với công việc này, nhưng anh đã nhầm. Đó là một suy nghĩ rất sai lầm.
Sungyoon đang sử dụng tấm lưng của mình để vác một bao gạch. Anh ta di chuyển như thể đang lê đôi chân của mình. Anh từng là chủ một công ty thành đạt, nhưng giờ anh phải lao động chân tay như một gã cu li hạng bét.
"Ughh!"
Vai anh nhức nhối và tê buốt. Anh ấy muốn kiếm càng nhiều tiền càng tốt, vì vậy anh ấy thậm chí không phàn nàn nửa lời.
Hiện tại, anh đã nằm trong danh sách đen vì kết quả làm việc tệ hại. Anh quá yếu ớt so với những người khác, và thường xuyên bị đồng nghiệp bỏ xa. Nếu anh phàn nàn, có lẽ anh sẽ bị đuổi ngay lập tức.
Sungyoon bước vào cửa của một tòa nhà đang xây dở, và bắt đầu leo lên những bậc thang màu xám.
“Hộc! Hộc! ”
Chỉ vài phút, anh ta bắt đầu thở hổn hển. Mồ hôi túa ra như mưa, chân run lẩy bẩy. Bước chân của anh ấy đang chậm lại.
Nhưng anh không thể dừng bước. Dù chậm chân, anh vẫn ép mình phải leo cầu thang.
Tuy nhiên, khi anh ta leo được hai phần ba chặng đường...
"Ặc!"
Đột nhiên, Sungyoon ôm chặt lấy ngực mình. Cơ thể anh lắc lư, và anh đâm vào tường. Những viên gạch mà anh đang cõng trên lưng đã rơi xuống. Một số viên đập vào chân anh đau nhói.
Tuy nhiên, Sungyoon không thể để ý đến điều đó. Bởi vì ngực anh ... tim anh đau quá.
"Ah. Ah ahk! ”
Cảm giác như thể trái tim anh bị bóp nghẹt. Anh ấy không thể hét lên thành tiếng, và anh ấy chỉ rên rỉ như mộtđộng vật bị thương.
Cơn đau chỉ kéo dài vài giây, nhưng cảm giác đau đớn thì kéo dài vô tận.
“Hộc! Hộc!!”
Sungyoon quỳ gối và cố hít thở sâu. Anh xoa tay quanh vùng ngực và cố gắng xoa bóp trai tim mình. Cơn đau trước đó đã hoàn toàn biến mất, như một một ảo ảnh. Nhưng cơ thể anh vẫn co giật từng hồi.
"Ọe!"
Sungyoon bắt đầu nôn. Anh tiếp tục nôn cho đến khi cảm thấy axit trong dạ dày trào ra. Anh chảy nước mũi, và nước mắt tuôn rơi.
* * *
Cạch
Sungyoon nhấn công tắc trên tường. Ngay sau đó, đèn bật sáng và căn phòng hiện ra trong tầm mắt.
Có một cái giường, một cái TV và một cái tủ nhỏ bên trong căn phòng nhỏ này.
Đây là nhà trọ mà Sungyoon sống, sau khi căn nhà bị tịch biên.
Anh thở dốc và thả mình xuống giường. Lẽ ra anh ấy nên tắm rửa sạch sẽ cơ thể mình trước, nhưng anh ấy không có đủ năng lượng để làm việc đó.
Sungyoon xoa xoa nơi trái tim mình nên nằm. Anh nghĩ về nỗi đau mà anh đã cảm thấy vào buổi chiều.
'Cái quái gì thế? Mình bị sao vậy?'
Cơn đau kinh khủng đến mức ngoài sức tưởng tượng. Đó là nỗi đau mà anh không bao giờ muốn trải qua lần nữa.
Cuối cùng, người quản lý đã phát hiện ra tình trạng của Sungyoon và yêu cầu anh nghỉ ngơi.
'Chết tiệt, tại sao lại đen đủi thế!'
Kết quả công việc của anh ấy rất tệ, và bây giờ cơ thể của anh ấy không được khỏe. Anh sợ rằng tin xấu sẽ lan truyền giữa các quản lý, và đến tai ông chủ. Anh sợ bị đuổi việc. Do anh nợ nần quá nhiều, chẳng ai muốn thuê anh. Nến anh mất luôn cả công việc này, cuộc đời anh ta sẽ đi vào ngõ cụt.
Khi Sungyoon còn là chủ tịch của một công ty, mức lương hiện tại chỉ tương đương với tiền lẻ để uống cà phê. Bây giờ đó là một số tiền lớn mà anh ta không thể để mất.
Tuy nhiên, vấn đề đó vẫn chưa đáng lo bằng cơn đau. Đó có thể là một tín hiệu cho thấy sức khỏe của anh ta đang xấu đi. Nếu đó là sự thật, tương lai của anh ấy thật đen tối.
Nếu là quá khứ, anh ấy sẽ lập tức đến bệnh viện để kiểm tra. Nhưng bây giờ...
"Mình hết tiền rồi..."
Tiền bạc. Nó như con ma đang cản trở mọi thứ anh định làm. Sungyoon cuộn người lại. Cơ thể anh đang run lên và anh trở nên lo lắng. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta chết vì một căn bệnh nào đó?
Anh sợ phải rời xa thế giới này. Anh không muốn bỏ lại Shinhae.
"Không được... Điều đó không thể xảy ra được..."
Ít nhất, anh ấy muốn thấy Shinhae kết hôn với một người đàn ông tốt. Anh phải sống cho đến khi nhìn thấy con gái mình có một cuộc sống hạnh phúc.
Anh phải kiểm tra xem người sẽ kết hôn với con gái mình là một người đàn ông tốt hay một kẻ khốn nạn. Anh phải đảm bảo rằng cô không mắc phải sai lầm khủng khiếp như anh.
'Làm ơn! Làm ơn hãy thương xót tôt!'
Sungyoon cầu nguyện. Anh ấy không cầu nguyện với Chúa Giêsu, Đức Phật hay Allah. Anh cầu nguyện với trái tim mình.
Có lẽ, nó đã hiểu được tình cảm của anh. Trái tim anh bắt đầu đập đều đặn trở lại.
Comments
Post a Comment