Huyền thoại Nguyệt cung - Chương 11: Trái tim của Người Kết nối

 Bác sĩ Kim Leemin làm việc tại một bệnh viện lớn ở Seoul. Ông  ta đang xem hình ảnh chụp X-quang của một lồng ngực.

Tấm phim trắng mờ như thể một làn sương trắng đã bao phủ trong lồng ngực. Đó không phải là phim chụp X-quang ngực của một người bình thường. Đó không phải là một căn bệnh và cũng không phải là thứ có thể xác định được thông qua các xét nghiệm y tế. 

Hình ảnh này sẽ gợi lên nhiều cảm xúc khác nhau ở những người bình thường. Một số có thể nhìn nó với vẻ ghê tởm, trong khi những người khác có thể nhìn nó với sự tò mò.

Tuy nhiên, Leemin thì khác. Ông không chỉ là bác sĩ mà còn là giáo sư của một trường y. Ông ta đã nhìn thấy hàng trăm tấm phim chụp X quang. Ông ấy thường không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào cho dù đó là sự ghê tởm hay tò mò. Máy chụp X-quang chỉ đơn thuần là một công cụ mà ông dùng để điều trị cho bệnh nhân của mình.


Tuy nhiên, khi nhìn vào tấm phim X-quang kia, khuôn mặt ông lộ vẻ đăm chiêu. 

Đã lâu lắm rồi ông chưa thấy một sự kiện như vây. Thực tế, chỉ những người làm việc trong lĩnh vực này mới biết được chuyện gì đang xảy ra. 


Cộc! Cộc!

Leemin đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp x-quang thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cuối cùng ông cũng giật mình choàng tỉnh.


"Mời vào."


Ông cầm ly cà phê còn nóng và đứng dậy.


Nhiều người bước vào. Không giống như Leemin già nua, họ là những thanh niên trẻ có khuôn mặt tươi tắn.


"Xin chào bác sĩ Leemin!"


"Được rồi, được rồi. Mời vào."


Leemin vừa gật đầu chào họ vừa đưa cốc cà phê lên miệng.


"Ái chà! Đắng quá!"


Ông đành đặt cốc cà phê xuống và nở một nụ cười uể oải.


"Tại sao bác sĩ Lee không cho một ít đường và kem vào đó?"


Một trong những bác sĩ trẻ tuổi thận trọng lên tiếng. Tuy nhiên, Leemin lắc đầu và một lần nữa đưa cà phê lên miệng.


"Đàn ông là phải uống cà phê đắng."


Ông nhấp một ngụm nữa. Rồi ông lè lưỡi thể hiện vị đắng của cà phê.


Leemin đã ngoài 50, và những người già như thế thường rất cứng đầu.


"Bác sĩ Lee gọi chúng tôi có việc gì ạ?"


"Ah ah! Đúng rồi. Tôi muốn cho các cô cậu xem một thứ ”.


Ông đặt ly cà phê xuống và đi về phía tấm ảnh chụp x-quang ban nãy. Tất cả những người khác đều đi theo ông ta.


"Các cô cậu thực tập được bao lâu rồi?"


"Dạ…."


“Mà thôi, cũng không thành vấn đề."


Các bác sĩ thực tập im lặng và bối rối. Kim Leemin là một người tốt, và ông ấy là một bác sĩ giỏi. Tuy nhiên, đôi lúc ông ấy hơi lãng đãng. Như bây giờ chẳng hạn.


“Các cô cậu đã thực tập được bao nhiêu năm, cũng không quan trọng. Bởi vì đây có lẽ là lần đầu tiên các cô cậu thấy điều này. ”


Vị bác sĩ già chỉ về phía tấm X-quang, và bác sĩ thực tập nhìn chằm chằm vào nó.


Hình ảnh trông khá đơn giản. Họ chỉ là sinh viên thực tập, nhưng họ là những người ưu tú trong học viện. Họ đã được học nhiều môn và đã xem vô số hình ảnh chụp X-quang ngực. Ngay sau đó, một bác sĩ thực tập đã phát hiện ra điều bất thường.


“Đó... Lẽ nào trái tim đó…”


Các bác sĩ trẻ bắt đầu xì xào. Họ tập trung xung quanh để xem kỹ tấm phim X-quang. Leemin lùi lại để không làm phiền họ. Ông cầm cốc cà phê của mình lên và gật gù.

"Ờ! Trông hơi kỳ lạ phải không? "

“Nó không bình thường. Chắc chắn rồi..."

"Nó bị sao vậy?"


Đây chắc chắn không phải là một trái tim bình thường. Một trái tim đang đập khỏe mạnh sẽ không giống như thế này. Họ chắc chắn rằng trái tim trong tấm phim đang mắc một loại bệnh nào đó, nhưng họ không có câu trả lời.


Bác sĩ Leemin buột miệng.


“Thứ đó không giống như một trái tim. Trông nó giống như một loại mô hình nào đó, phải không? "


Thật vậy, thứ trong tấm ảnh không giống một cơ quan thấm nhuần sự sống. Nó trông giống như một vật thể cứng và lạnh.


Vào lúc đó, một trong những bác sĩ trẻ nghiêng đầu bối rối.


“Mô hình?? ”


Cậu ta lầm bầm một mình trước khi búng tay.


"Hiểu rồi! Người kết nối! Nó là trái tim của một Connector! ”


Khuôn mặt của những bác sĩ thực tập khác cũng thay đổi theo.


"Lẽ nào... !"


"Có vẻ đúng đấy. Trông nó giống hệt như những bức tranh trong sách giáo khoa! ”


Các bác sĩ thực tập vừa bàn tán vừa xem lại hình ảnh X-quang kỹ lưỡng hơn. Đó là thứ chỉ có thể thấy trong sách giáo khoa và video. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một hình ảnh như vậy ngoài đời thực.


Leemin có vẻ hài lòng khi quan sát các bác sĩ trẻ bàn luận và quan sát tấm ảnh chụp x-quang. Ông ấy là một vị tiền bối và một nhà giáo, nên ông và cảm thấy rất vui khi thấy lớp hậu sinh của mình chăm chỉ học hỏi. Vị bác sĩ già lặng lẽ uống cà phê, để họ có thể thảo luận về vụ việc lâu hơn một chút.


'… đắng quá!'


Leemin uống cà phê như thể đang tự tra tấn mình. Khi ông ấy uống gần xong, các bác sĩ thực tập hỏi dồn dập.


"Bác sĩ Lee! Cái này là thật ạ?"


"Bác sĩ Lee! Đây có thực sự là trái tim của một Connector không? ”


"Đúng."- Leemin khẳng định. 


Ông bước qua nhóm bác sĩ thực tập sinh và đứng cạnh hình ảnh chụp x-quang.


“Đây có lẽ là lần đầu tiên các trò nhìn thấy hình ảnh X-quang thực tế về trái tim của Connector. Phải không?”


"Connector đó nằm viện trong bệnh viện này ạ?"


"Phải. Đó là lý do tại sao tôi có hình ảnh X-quang này."


Leemin chìa ngón tay của mình ra và chỉ về phía hình ảnh.


“Như các trò đã biết, trái tim của Connector là một thực thể đặc biệt. Nó không còn là thực thể hữu cơ nữa. Thông thường, Connector sẽ sử dụng các bệnh viện chuyên biệt của họ. Đó là lý do tại sao các bác sĩ dân sự như chúng ta hiếm khi gặp một bệnh nhân Connector thực sự ”.


"Tại sao bệnh nhân này đến bệnh viện của chúng ta?"


“Anh ấy không hẳn là bệnh nhân của chúng ta. Anh ấy không tự nguyện đến đây. Khi xe cứu thương đến đón anh ta, anh ta được cho là một người bình thường. Nhưng khi tôi kiểm tra kỹ lưỡng anh ta, tôi phát hiện ra rằng anh ta là một Connector. Anh ấy là một Connector mới thức tỉnh. Người ta thường gọi anh ấy là Conector thế hệ thứ nhất ”.


"Thế hệ thứ nhất!"


Vẻ mặt của một số sinh viên thực tập hơi thay đổi, và họ có vẻ hơi thất vọng. Nó giống như  khi bạn nghe tin mình trúng xổ số, nhưng hóa ra là trúng giải khuyến khích.


Leemin cười khẩy khi nhận ra điều này.


"Sao thế? Các cô cậu thất vọng vì anh ấy là thế hệ 1 à? ”


"Không, không phải như vậy ..."


Một số bác sĩ thực tập xấu hổ và cố gắng phủ nhận điều đó.


“Anh ấy đúng là thế hệ 1, nhưng anh ấy vẫn có quyền vào mê cung. Chỉ vậy thôi cũng có nghĩa là anh ấy sẽ kiếm được nhiều tiền hơn cchúng ta trong tương lai. Anh ta sẽ không kiếm được gia tài kếch sù như những tỷ phú đô la, nhưng vẫn không thể xem thường. Hơn nữa nếu anh ấy là Conector thế hệ thứ 2 hoặc thứ 3, liệu các cô cậu có cơ hội gặp anh ấy không?"


Các bác sĩ cúi đầu xuống khi nghe những lời trách móc của Leemin. Leemin tiếp tục nói. Có vẻ như ông ta không định bỏ qua cho họ một cách dễ dàng.

“Tôi không biết trong tương lai, các cô cậu có cơ hội làm việc với Connector hay không, nhưng đây sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời. Các cô cậu sẽ có thể quan sát một trường hợp đặc biệt như người đàn ông này. Anh ấy vừa mới thức tỉnh, vì vậy chúng ta có thể thấy cơ thể anh ấy sẽ trải qua những thay đổi nào. Rất may, tôi là người trực tiếp phụ trách trường hợp của anh ấy, vì vậy tôi muốn các cô cậu chú ý theo dõi và học hỏi ”.


"VÂNG!"

Các bác sĩ thực tập đồng thanh hô vang.


* * *


Sungyoon mở mắt. Đôi mắt của anh ấy bắt đầu sáng tỏ, và anh ấy có thể nhìn các vật thể xung quanh mình.


'Mấy giờ rồi?'


Đó là suy nghĩ đầu tiên mà anh ấy nghĩ ra. Ánh nắng ấm áp chiếu vào qua cửa sổ khiến da anh ngứa ngáy. Thế rồi, anh ta bật dậy.


"Chết tiệt. Mình trễ giờ làm rồi!!"


Mặt trời chiếu sáng tưng bừng qua cửa sổ, có nghĩa là đã gần trưa. Anh đã bị trễ giờ, và sẽ bị những người quản lý ở công trường trách mắng.


"Huh?"


Sungyoon khựng lại.


Anh ấy không ở trong căn phòng rẻ tiền của mình.


Anh ta đang nằm trên một chiếc giường êm ái, và có một chiếc ghế sô pha nhỏ dành cho khách. Cũng có thể nhìn thấy một chiếc tủ lạnh nhỏ và một chiếc TV. Có một cánh cửa ở góc phòng. Nhìn thoáng qua, anh đoán đó là cánh cửa dẫn vào phòng vệ sinh.


Thứ duy nhất còn thiếu là một căn bếp, nhưng nơi này tốt hơn nhiều so với căn phòng tồi tàn mà anh đang ở.


Anh ôm đầu và nhớ ra những gì đã diễn ra trước khi mất ý thức. Rồi anh nhìn xuống thân thể mình. 

Sungyoon đang mặc áo của bệnh nhân trong bệnh viện.


"Mình đang ở bệnh viện à?"


Cuối cùng anh cũng nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi anh ngất đi. Anh nhớ ra cơn đau đớn tột cùng. Như thể trái tim anh đang bị bóp chặt, và cuối cùng, anh chắc chắn đã bất tỉnh.


Sungyoon ngã vật xuống giường một lần nữa.


"Hiểu rồi. Họ đã đưa mình tới bệnh viện."


Lúc này, anh lo lắng về tiền viện phí hơn là tình trạng cơ thể. Có lẽ họ đã thực hiện nhiều loại xét nghiệm phức tạp để xác định xem anh ta bị làm sao. Họ sẽ yêu cầu anh chi trả tiền xét nghiệm. Đầu anh đau nhói vì nghĩ về các hóa đơn đắt đỏ.


Sungyoon một lần nữa đứng dậy và nhìn quanh phòng của mình. Anh ấy bị sốc trước cảnh tượng trong phòng.


"Cái quái gì thế? Đây là phòng riêng dành cho một bệnh nhân? ”


Anh ngạc nhiên đến mức vô thức thốt lên.


“Mẹ kiếp. Tại sao họ lại đưa mình vào đây ?! ”


Tất nhiên, phòng bệnh riêng sẽ đắt hơn nhiều so với phòng thường dành cho 8 bệnh nhân. 

Hiện tại, anh đã nghèo đến mức sẵn sàng thò tay xuống cống để nhặt một đồng 10 won bị rơi. Một phòng bệnh vip như thế này nằm ngoài khả năng chi trả của anh ta.


Gần đây anh ấy thấy trên bản tin rằng bệnh viện quá đông đúc, vì vậy nhiều người buộc phải nằm phòng VIP để được chăm sóc. Anh tự hỏi liệu mình có rơi vào trường hợp đó không.


"Đã sang ngày mới rồi sao???"


Đây là phòng bệnh nội trú. Điều đó có nghĩa là viện phí của anh ấy sẽ tăng lên nếu anh ấy ở lại qua đêm.


"Khốn nạn.... Mình có nên chạy trốn không?"


Dù rất xấu hổ nhưng anh bắt đầu nghĩ đến chuyện chạy trốn. Sungyoon ôm đầu.

Đối với anh, đây có thể là một trong những tình huống khó xử thảm hại nhất và khó khăn nhất mà anh từng trải qua.


'Chết tiệt. Tại sao mình lại bị bệnh cơ chứ?"


Sungyoon ôm chặt phần ngực bên trái. Nếu trái tim anh ấy không lên cơn đau, anh ấy sẽ không phải đau khổ vì vấn đề tồi tệ này.


'Huh?'


Sungyoon bắt đầu sờ soạng ngực mình. Anh dang tay ra và cố gắng đặt tay lên nhiều vị trí khác nhau trên ngực. Thậm chí, anh ấy còn mở cả áo sơ mi của mình.


Anh ấy không thể nghe thấy tiếng tim đập.


Anh vội vã đưa tay kiểm tra mạch của mình. Anh ấy đặt đầu ngón tay lên cổ tay, nhưng không thấy gì cả.


Như thể trái tim anh đã ngừng đập.

Comments