Huyền thoại Nguyệt cung - Chương 12: Niềm hạnh phúc bất ngờ


 "Không thể được." - Sungyoon lắc đầu.


Làm gì có chuyện trái tim Sungyoon không đập? Nếu tim anh ta không đập, làm sao anh ta sống được?


Anh ta cố gắng đưa ra một lời giải thích khác.


"Hay là tim mình đập yếu đến nỗi không thể cảm nhận được?"


Nếu điều đó là sự thật, thì tình hình còn đáng lo ngại hơn.


"Trời ạ ~!"


Sungyoon thở dài thườn thượt. Cảm giác như những ngày tồi tệ sẽ còn kéo đến. Người ta nói rằng "phước bất trùng lai, họa vô đơn chí mà".

Không quá lời khi nói rằng trái tim là động cơ của cơ thể con người. Nếu trái tim anh trở nên yếu đuối, thì cơ thể anh sẽ còn suy yếu hơn nữa. Bây giờ anh chỉ có thể kiếm sống bằng cơ thể của mình, nên đây sẽ là một đòn chí mạng đối với anh ta.


Tiền hết, sức tàn. Cảm giác như thể anh ta đang chìm trong cát lún.


Bỗng nhiên....


Cốc! Cốc!


Có người gõ cửa phòng anh. Có vẻ như bác sĩ hoặc y tá đã đến.


"Thế là hết. Mình không thể chạy trốn được nữa."


Sungyoon cau mày và cao giọng lên tiếng.


"Mời vào. ”


CẠCH!


Cánh cửa mở ra, một nhóm người bước vào. Họ đều mặc áo khoác trắng của bác sĩ. 


"Anh tỉnh rồi à."


Người lớn tuổi nhất trong số họ bước tới. Có vẻ như ông ấy là bác sĩ phụ trách chăm sóc cho anh. Những người khác trông còn khá trẻ, vì vậy họ có thể là học trò của người đàn ông này.


“Tên tôi là Kim Leemin. Tôi chịu trách nhiệm chăm sóc anh, anh Sungyoon. ”


“… Tên tôi là Woo Sungyoon.”


Hai người chào nhau vài câu đơn giản. Vì Leemin đã biết tên Sungyoon, nên có vẻ như bệnh viện đã có thông tin của anh ấy. Nghe cũng có lý, bệnh viện đương nhiên phải tìm thông tin về bệnh nhân để ghi vào bệnh án.


Vị bác sĩ già quan sát Sungyoon trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi khẽ thở dài trong lòng.


'Anh ấy là một người u ám và sầu muộn'.


Đây là ấn tượng đầu tiên của ông ta về Sungyoon. 


"Cơ thể của tôi thế nào?" - Sungyoon nói bằng giọng tuyệt vọng. 

Anh đã từ bỏ ý định chạy trốn khỏi bệnh viện. Trốn cũng vô ích vì bệnh viện đã có khá nhiều thông tin về anh ta.


Trước hết, anh muốn biết tình trạng của trái tim mình.


Hiểu được nỗi lòng của Sungyoon, Leemin nở một nụ cười và trấn an anh.


“Anh nghĩ rằng mình đã mắc một căn bệnh hiểm nghèo? Không, cơ thể anh rất đang khỏe mạnh. Trên thực tế, cơ thể anh có thể khỏe hơn người bình thường vài lần ”.


"… Gì cơ?"


Thời gian gần đây, trái tim liên tục khiến anh đau đớn, cuối cùng anh bất tỉnh và phải chuyển đến bệnh viện. Vậy mà ông già này đang nói cái quái gì vậy? 

Lòng Sungyoon đầy thắc mắc. Anh bối rối hỏi lại.


“Tôi vừa lên cơn đau tim. Tôi thậm chí còn bất tỉnh, nên được đưa vào đây. Thế nhưng ngài đang nói với tôi rằng tôi khỏe mạnh. Tôi không hiểu, ý bác sĩ là gì?"


Leemin mỉm cười hiền từ. Ông đã hành nghề trong một thời gian rất dài. Thế nên ông biết rằng mình phải làm gì với những bệnh nhân như thế này.


"Có lẽ anh đã kiểm tra mạch của mình?"


"Vâng. Tôi không thể cảm thấy mạch của mình. Tôi nghĩ tim mình đập quá yếu”.


Nếu Sungyoon bị béo phì, những lớp mỡ sẽ che lấp mạch máu. Tuy nhiên, Sungyoon đang rất gầy gò nên không thể viện cớ đó.


"Đó là điều dễ hiểu."


Leemin nắm lấy cánh tay Sungyoon và đặt các ngón tay lên cổ tay anh. Đúng như dự đoán, ông ta không cảm thấy bất kỳ nhịp đập nào. Dù đã biết trước chuyện này, nhưng với tư cách là một bác sĩ, ông vẫn thấy đó là một hiện tượng đáng kinh ngạc.


“Trái tim anh không còn đập nữa, anh Woo Sungyoon.”


“… Ông nói rõ hơn được không?” - Sungyoon hướng ánh mắt sững sờ về phía Leemin.


"Tôi nói trái tim của anh đã ngừng đập."


"Ông nói linh tinh gì thế?."


Sungyoon nghĩ rằng bác sĩ đang chơi khăm mình, hoặc có thể người đàn ông trước mặt anh là một bác sĩ tồi tệ. Tuy nhiên, anh ấy không hề tức giận. Anh chỉ buồn cho hoàn cảnh của chính mình, buồn vì người ta có thể khinh thường và chơi khăm anh như vậy. 

Tuy nhiên, Leemin không phải là một bác sĩ tồi tệ, cũng như không có ý định chế nhạo bệnh nhân của mình. Ông cười hiền hậu


"Anh có biết Connector là gì không?"


"Người kết nối?"


Sungyoon sửng sốt, vì vậy anh ấy lặp lại lời của Leemin. Anh giật mình đưa tay sờ ngực mình lần nữa, nhưng nó vẫn yên lặng.


Nếu bác sĩ này nói đúng, có nghĩa là tim anh ấy đã không còn đập nữa. Dùkhông đập, nhưng không có nghĩa là trái tim của anh ấy không hoạt động. Trái tim anh đang thực hiện nhiệm vụ của nó một cách khác biệt.


"Ý bác sĩ là... Trái tim tôi đã trở thành một cánh cổng?"


“Ah, anh đã biết về khái niệm này sao? Tốt tốt. Điều đó sẽ làm cho cuộc trò chuyện này diễn ra nhanh chóng. ” - Leemin nói với giọng vui mừng - “Vâng, đúng như anh đã nói. Trái tim của anh đã được thay thế bằng thứ được gọi là lõi ma năng, hay còn gọi là 'Nguyệt Tâm'. Trái tim của anh bây giờ sẽ không đập nữa, nhưng nó sẽ có một cách hoạt động khác. Nó cũng sẽ đảm nhận các chức năng đi kèm với việc trở thành ‘Nguyệt Tâm’. ”


Leemin nở một nụ cười rạng rỡ khi nói những lời đó.


“Xin chúc mừng, anh Sungyoon. Anh đã trở thành Người kết nối thế hệ thứ nhất. ”


Những lời nói đó báo hiệu sự bắt đầu của một cuộc sống mới cho Sungyoon. Điều đó làm Sungyoon run lên một chút. Nói cách khác, cuộc sống của anh ấy sẽ tốt hơn. Tất nhiên, anh ấy không thể so sánh mình với Người kết nối thế hệ thứ 2 và thứ 3, nhưng ít nhất, anh ấy có thể trả hết nợ. Hơn nữa, anh ấy sẽ có đủ tiền để có thể sống với Shinhae.


Niềm vui ấy đến quá bất ngờ, khiến anh không dám tin vào tai mình và cảm thấy bàng hoàng, thay vì sung sướng.

Vị bác sĩ mỉm cười: “Có vẻ như anh đang bỡ ngỡ trước tin tức này. Tôi hiểu. Tôi đã từng đọc vài báo cáo tương tư. Tuy nhiên, anh thực sự đã thức tỉnh thành một Người kết nối. Anh hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng tôi muốn thử nghiệm thêm vài thứ. Xin hãy cân nhắc việc ở lại bệnh viện lâu hơn một chút ”.


“… Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể ở lại bệnh viện này lâu hơn nữa. Tôi không có tiền. " - Sungyoon bình tĩnh nói. 

Bây giờ, danh dự và niềm tự hào không có ý nghĩa gì nhiều, và anh ấy không xấu hổ khi thừa nhận rằng mình đang túng thiếu.

Tuy nhiên, bác sĩ vẫn bình thản nói tiếp.

“Đừng lo lắng về điều đó. Chính phủ tài trợ hoàn toàn cho các hoạt động thực nghiệm với Conector.. ”


"Là vậy sao?" - Sungyoon bàng hoàng.


'Thật may mắn.'

Đó là điều đầu tiên mà anh nghĩ đến. Anh rất vui vì không phải trả tiền viện phí. Thật hài hước, điều này khiến anh hạnh phúc không kém gì việc trái tim anh khỏe mạnh và anh là một Người kết nối.


'Có vẻ như anh ấy thực sự thiếu tiền.' - Leemin trầm ngâm

Sau vài lời trao đổi với nhau, Leemin biết rằng Sungyoon rất quan tâm đến chuyện tiền nong. Ông tự hỏi liệu có phải cái nghèo đã khiến chàng trai kia có khuôn mặt u ám đến thế.


Tuy nhiên....


"Đó không phải việc của mình'.


Ông ấy là một bác sĩ, và ông đã từng làm việc tại một bệnh viện đa khoa lớn,  đã gặp đủ loại người trong suốt quá trình làm việc của mình. Nếu ông ấy quan tâm quá đà tới tất cả các bệnh nhân của mình, thì tinh thần và thể chất của ông cũng suy kiệt. Trong mắt ông, một bệnh nhân chỉ đơn thuần là một bệnh nhân.


"Hãy nghỉ ngơi cho khỏe." - Leemin chào anh ta và ra khỏi phòng bệnh.


Phịch!


Sungyoon lại nằm vật xuống giường. Trong đầu anh là một mớ hỗn độn. Quá nhiều sự kiện đã xảy ra cùng một lúc.


Tuy nhiên, đây không phải là một trường hợp tồi tệ. Ngược lại, đó là một phước lành.

Anh ta đã cho rằng tim của mình đã bị bệnh và anh sắp chết, nhưng không phải vậy. Hơn nữa, anh ấy đã được ban tặng một chiếc phao cứu sinh. Nó đã chiếu một tia sáng chói lọi vào tương lai đen tối của anh.


Tuy nhiên, anh ấy không có sức lực để hạnh phúc. Bây giờ toàn thân anh mệt mỏi rã rời.


"Hãy ngủ một giấc đã".


Anh quyết định nghỉ ngơi ngay bây giờ. Lâu lắm rồi anh mới có thể nghỉ ngơi mà không cần lo lắng gì cả.


Chính xác hơn, Sungyoon vẫn còn lo lắng về khoản nợ khổng lồ của mình, nhưng giờ đây anh có một chút hy vọng về tương lai. Tia hy vọng đó đã cho phép Sungyoon thoải mái chìm vào giấc ngủ.


Trong phòng chỉ còn lại tiếng vo ve của tủ lạnh. Không có âm thanh nào khác. Ngay cả tiếng thở của Sungyoon cũng không…


* * *


Sungyoon đã có thể yên tâm tĩnh dưỡng sau khi nhập viện. Đã lâu lắm rồi anh mới có cơ hội như vậy. Vì thiếu tiền nên những ngày trước, hầu như anh chỉ ăn mì gói. Bây giờ anh ấy đang ăn thức ăn bổ dưỡng của bệnh viện. Anh ấy đã có thể ăn ba bữa một ngày. Trước đây, khi có gió lạnh thổi qua, anh không dám bật máy sưởi vì sợ hết tiền. Bây giờ anh ấy có thể bật máy sưởi mà không phải lo nghĩ gì.


Lâu lắm rồi anh mới được sống như một người bình thường.


Hôm nay đã đến giờ xét nghiệm, nên anh ấy bước ra hành lang với chiếc áo choàng bệnh nhân. Anh đột nhiên cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Anh quay đầu lại, vài y tá cũng nhanh chóng quay đầu đi. Anh có thể nghe thấy họ khẽ hét lên ‘Kyaa! Kyaa! ’.


Sungyoon đi tiếp trên hành lang và dừng lại trước một tấm gương lớn. Anh một lần nữa trở nên ngạc nhiên khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương.


"Chuyện này thật sự ...." - Anh lắp bắp


Sungyoon tròn mắt nhìn lại hình bóng của mình. 


Mới cách đây không lâu, trên mặt anh ấy là đôi mắt sâu và đôi má hốc hác. Dù vẫn còn dấu vết của thời thanh xuân, nhưng anh ấy trông giống như một ông chú trung niên. 

Sungyoon đó không còn tồn tại nữa.

Giờ đây, hình ảnh trong gương lại là hình ảnh của anh thời trai trẻ.

Khuôn mặt được phản chiếu trong gương là một thanh niên trẻ trung, khỏe mạnh và đẹp trai. Các nếp nhăn do tuổi tác và mệt nhọc đều không còn nữa. Xét về hình dáng bên ngoài, Sungyoon trông chỉ chừng 20 đến 30 tuổi. 

Nếu ai đó biết Sungyoon nhìn thấy anh ấy ngay bây giờ, người đó sẽ cho rằng Sungyoon đã tiêm botox và phẫu thuật thẩm mỹ. Tuy nhiên, không có con dao nào chạm vào mặt Sungyoon. Anh ta có thể thề như vậy. Đó là một quá trình tự nhiên đã xảy ra trong vài ngày qua.


"Mình đã nghe nói về điều này, nhưng... thật tuyệt vời khi trải nghiệm nó."


Từ xưa đến nay, hàng tỷ người muốn trở lại thời trẻ. Và chắc chắn họ sẽ ghen tị với anh ấy.


Nhưng việc anh trở nên trẻ trung và đẹp trai, không làm cho Sungyoon phấn khích. Thay vào đó, anh ngại ngần trước những ánh mắt tò mò và những câu xuýt xoa của các nữ y ta.


Anh không còn quan tâm đến ánh nhìn của người khác, và anh cũng không có kế hoạch hẹn hò với bất kỳ phụ nữ nào nữa. Anh ta đã gặp một con Hồ Ly tinh tên là Miyun. Chỉ một con Hồ ly là quá đủ cho một cuộc đời. Anh không còn tin tưởng vào những người khác giới nữa.


Sungyoon lặng lẽ  đi dọc hành lang của bệnh viện, và không lâu sau, anh ấy đã đến đích.


Đó là nơi Leemin đang tiến hành các xét nghiêm. Sungyoon gõ nhẹ cửa.


Cộc! Cộc!


"Mời vào."


Anh có thể nghe thấy giọng nói của bác sĩ ở phía bên kia cánh cửa.


Khi bước vào, anh thấy Leemin và một nữ y tá đang đứng gần ông.


"Xin chào, anh Sungyoon." - Leemin vui vẻ chào anh ta. 



Comments