Huyền thoại Nguyệt cung - Chương 13: Một cuộc sống mới

 "Bây giờ anh cảm thấy thế nào, anh Woo Sungyoon?"


"Tôi ổn. Trên thực tế, tôi chưa bao giờ cảm thấy khỏe như bây giờ ”.


Trước đây, anh cảm thấy mình già đi từng ngày, xương khớp đau nhức và cơ thể mệt mỏi. Bây giờ mọi chuyện thật tuyệt. Anh ấy không cảm thấy mệt mỏi khi thức dậy và không gặp khó khăn khi vận động nữa.


“Haha! Tôi biết mà. Chỉ trong vài ngày qua, anh đã trẻ ra rất nhiều. ”


Leemin nhìn Sungyoon với ánh mắt ghen tị. Vị bác sĩ đã gần 60 tuổi. Ông ấy đang tiến đến giai đoạn cuối của cuộc đời mình. Sungyoon đã lấy lại được tuổi thanh xuân của mình, và Leemin cũng rất muốn có được điều đó. Có lẽ ông sẵn sàng từ bỏ tất cả những thành tích của mình để được trẻ lại.


Nhưng chuyệt đó không thể xảy ra. Leemin gạt sự ghen tuông sang một bên và quay trở lại làm việc.


“Anh đã biết những gì về các Conector?"


Leemin sắp xếp biểu đồ trên màn hình máy tính khi và đặt câu hỏi.


“Nguyệt Cung chứa đầy năng lượng ma thuật, và năng lượng ma thuật này được cung cấp cho Nguyệt Tâm. Người kết nối là những người sở hữu Nguyệt Tâm, có khả năng tiếp nhận và sử dụng năng lượng ma thuật ”.


“Anh biết nhiều đấy. Hầu hết mọi người chỉ nói với tôi rằng, Người kết nối là những kẻ kiếm được nhiều tiền bằng cách đi vào Mê cung trên Mặt trăng ”.


“Ngày trước, doanh nghiệp của tôi có tham gia vài thương vụ trong lĩnh vực đó. Thế nên tôi có một chút kiến ​​thức về nó ”.


Sungyoon hơi nhíu mày. Khi nói về công việc kinh doanh của mình, anh ấy chợt nhớ tới người bạn "quý giá" và người vợ "yêu dấu" của mình.


"Tôi hiểu rồi." - Leemin gật đầu sau khi kín đáo quan sát Sungyoon. 

Bình thường, Sungyoon luôn kiềm chế, nhưng khi nói về chuyện này, nét mặt anh ta đanh lại.


'Mình vừa hỏi trúng chuyện gì không nên à?'


Điều này có vẻ hợp lý. Nếu công việc kinh doanh của anh ấy thuận lợi, anh ấy sẽ không hoảng sợ vì hóa đơn viện phí.


“Tôi không biết anh biết chi tiết đến mức nào, nhưng tôi sẽ cố gắng cung cấp cho bạn bản tóm tắt đầy đủ. Điều này liên quan đến cơ thể của anh, vì vậy anh nên biết sơ qua . Như thế có được không??"


"Vâng, tôi không phiền gì cả."


“Tốt. Đầu tiên, trái tim của anh Sungyoon đã trải qua một sự thay đổi hoàn toàn và giờ nó không giống như một trái tim bình thường. Một trái tim bình thường trông như thế này ”.


Leemin chỉ về phía màn hình trên bàn của mình. Màn hình hiển thị hình ảnh của một trái tim màu đỏ. Nó hoàn toàn thô thiển, nhưng là một hình ảnh quen thuộc. Bất cứ ai đã học qua chương trình học thông thường ở Hàn Quốc đều biết trái tim trông như thế nào.


"Tuy nhiên, đối với anh Sungyoon và các Connector khác, trái tim trông như thế này."


Leemin gõ một vài phím trên bàn phím, và hình ảnh trên màn hình đã thay đổi. Một vật thể rõ ràng không giống trái tim được hiển thị trên màn hình. 

Nó đang phản chiếu ánh sáng từ xung quanh và lấp lánh. Thay vì một chất hữu cơ, nó trông giống như một loại quặng nào đó. Có thể nói rằng nó trông giống như một viên đá quý.


Leemin vừa chỉ vào hình ảnh trên màn hình vừa nói.


“Đây là tình trạng của trái tim anh bây giờ. Đây là trái tim của một Connector. ”


Sungyoon nhìn chằm chằm vào màn hình.


“Vẫn còn nhiều điều bí ẩn liên quan đến trái tim của Connector. Nó có thể thực hiện chức năng cơ bản của một trái tim bình thường như bơm máu. Tuy nhiên, chức năng quan trọng nhất của nó là khả năng thu thập năng lượng ma thuật của Mặt trăng. Nó hoạt động như một dạng ‘Cổng’. Đó là lý do tại sao những người sở hữu kiểu tim này được gọi là 'Connector'. Tất cả trái tim của họ đều được kết nối với Mặt trăng ”.


Năng lượng kỳ diệu của Mặt trăng.


Mê cung nằm trên Mặt trăng, và nó chứa đầy năng lượng ma thuật. Đó là một dạng năng lượng mà loài người chưa từng biết đếntrước đây. Đó là một sức mạnh hoàn toàn phi thường. Không biết liệu sức mạnh này là một phước lành hay một lời nguyền, nhưng chỉ những Người kết nối mới có thể khai thác sức mạnh này.


“Anh có thể nói chuyện với các tiền bối trong tương lai, họ sẽ chỉ anh cách sử dụng sức mạnh đó. Tôi không có thông tin về chuyện ấy. Tuy nhiên, tôi có thể giải thích cho anh nghe về những thay đổi xuất hiện từ tác động của ‘năng lượng ma thuật. ”


Leemin nhìn Sungyoon, người đang chăm chú lắng nghe. Rồi ông nói tiếp:


“Đầu tiên, anh Sungyoon không cần ăn thức ăn để lấy năng lượng nữa. Anh cũng không cần phải thở. "


Lời nói của ông ta thật đáng ngạc nhiên. Thức ăn và hơi thở rất cần thiết cho cuộc sống của con người. Nếu một người bảo ai đó ngừng ăn và ngừng thở, thì về cơ bản người đó đã chết.


"Tôi không cần thở ư?" - Sungyoon không giấu được sự ngạc nhiên.


“Anh có thể thử nín thở ngay bây giờ. Anh chỉ đang thở theo thói quen thôi. Nó không cần thiết nữa rồi. "


Sungyoon đã làm như Leemin đã đề nghị. Anh nín thở. Một vài giây trôi qua rồi một phút trôi qua. Trước đây, anh ấy sẽ cảm thấy ngạt thở. Tuy nhiên, bây giờ anh ấy vẫn cảm thấy thoải mái. 

“Con người ăn ba bữa một ngày, bởi vì họ cần năng lượng. Ngay cả việc thở cũng vậy. Việc đó đảm bảocho cơ thể của một người có thể sống được. Tuy nhiên, Connector không cần phải làm bất kỳ điều gì trong số đó. ” - Leemin đặt tay lên ngực mình - "Họ nhận được năng lượng sống từ nơi này."


Sungyoon bắt chước cử chỉ của Leemin và đặt tay lên trái tim anh.


“Tất nhiên, điều này không có nghĩa là anh có thể ngừng ăn hoàn toàn. Trái tim chỉ cung cấp năng lượng thôi. Anh vẫn phải tiếp tục ăn chất dinh dưỡng để cơ thể tiêu hóa và hoạt động. Việc uống nước cũng vậy. Nhưng ít nhất, anh không cần thức ăn và nước uống để tạo ra năng lượng duy trì các chức năng cơ bản của cơ thể.Bên cạnh đó ... ”


Leemin nhìn khuôn mặt đẹp trai của Sungyoon.


"Anh có thể cảm thấy "chuyện đó" rồi, phải không?"


Ông ấy muốn nói về quá trình trẻ hóa. Sungyoon đã biết về hiện tượng này nên đã gật đầu.


“Năng lượng ma thuật của Mặt trăng sẽ giúp cơ thể của một Connector duy trì ở hiệu suất cao nhất. Đó là lý do tại sao cơ thể anh quay lại thời thanh xuân. Và cũng vì lý do đó nên anh không còn phải lo lắng về bệnh tật nữa. "


“Tôi đã đọc tài liệu về chuyện này, nhưng trải nghiệm lại là chuyện khác. Nó... thực sự đáng ngạc nhiên ”.


“Đương nhiên. Tôi đã tiếp xúc với vài Conector nhưng đến bây giờ tôi vẫn sửng sốt. Hơn nữa, khả năng thể chất của anh cũng tăng lên đáng kể đấy. Nếu ai đó gây gổ với anh, hãy cẩn thận khi sử dụng nắm đấm của mình. Anh có thể vô ý giết chết người ta đấy".


Sau khi giải thích xong vấn đề này, Leemin điều chỉnh lại tư thế của mình một chút.


"Anh có câu hỏi nào nữa không?"


"Không. Tôi đã hiểu những gì cần thiết rồi. ”


Khi thức tỉnh với tư cách là một Connector, Sungyoon đã đạt được nhiều thứ. Tuy nhiên, giọng nói thê lương của anh ta vẫn không thay đổi. Mặc dù hình dáng bên ngoài của anh ấy đã thay đổi, nhưng niềm kiêu hãnh của anh ấy vẫn chưa quay về.


“Chúng tôi đã xử lý xong hết các thử nghiệm. Anh có thể xuất viện ngay hôm nay. Không lâu nữa sẽ có người từ chính phủ liên hệ với anh. Họ sẽ giúp anh học cách sử dụng năng lượng ma thuật của Mặt trăng."

“Cảm ơn ngài, bác sĩ Lee".

Sungyoon đứng dậy và cúi chào Leemin. Sau đó anh ta nhanh chóng làm thủ tục xuất viện.


* * *


Sau khi xuất viện, anh tự hỏi mình nên làm gì. Anh ấy đã có được tuổi trẻ và một cơ thể tuyệt vời. Đây thực sự là một diễm phúc. 

Tuy nhiên, tình hình chung của anh ấy không thay đổi. Anh ấy đã thất bại trong công việc kinh doanh của mình, và các khoản nợ của anh ấy vẫn còn. Anh ta có thể cố gắng sử dụng khả năng của mình như một Người kết nối để làm điều gì đó, nhưng anh ta không biết phải làm gì. Dù anh viết rằng "Tôi là Conector" vào CV xin việc, cũng không che lấp được sự thật rằng anh đang nợ một khoản khổng lồ.


Điều duy nhất anh có thể làm là đợi chính phủ liên lạc với mình Trong khi chờ đợi, anh lại bắt tay vào làm công nhân xây dựng.


May mắn thay, khả năng thể chất của anh ấy đã tăng lên, vì vậy không giống như trước đây, anh ấy có thể làm tốt công việc của mình. Trước đây, anh ấy sợ bị trừ lương vì hiệu suất công việc kém cỏi. Bây giờ anh ấy thường xuyên được thưởng vì vượt chỉ tiêu.


Một vài người ngạc nhiên và hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng Sungyoon lặng lẽ phớt lờ câu hỏi của họ. Những người đó quấy rầy anh cũng vô ích, bởi vì sau ngày phá sản, Sungyoon đã trở thành một kẻ lạnh lùng và khép kín.


Nhiều ngày trôi qua như thế, cho đến khi một cuộc lạ xuất hiện. Đó là cuộc gọi mà anh đã chờ đợi. Nhân viên của chính phủ đã liên lạc với anh ta.


Ngày hôm sau Sungyoon lên xe buýt tốc hành. Chiếc xe lao vun vút và đưa anh tới thành phố Sejon.


 Sau một hồi đi bộ, Sungyoon đến trước một tòa nhà. Điểm đến cuối cùng của anh là một tòa nhà thuộc sở hữu của chính phủ.


Đó là một tòa nhà hoành tráng, trên tường có tấm bảng với những dòng chữ lớn. 


"Văn phòng Kinh doanh và Quản trị cho Mê cung Mặt trăng".


Trong những ngày đầu, Văn phòng này là một bộ phận của Bộ Thương mại, Công nghiệp và Năng lượng. Tuy nhiên, họ đã tách ra thành một cơ quan riêng. Họ quản lý hầu hết các giao dịch và công liệc liên quan tới Nguyệt Cung. Là một Connector, Sungyoon sẽ phải làm quen với nơi này.


Sungyoon bước vào tòa nhà. Có rất nhiều người bên trong, một số là Người kết nối như anh ấy và một số là những người kinh doanh liên quan đến Mê cung Mặt trăng. Những người này có thể trở thành ‘đối tác’ của Sungyoon trong tương lai, nhưng anh ấy không hề tỏ ra quan tâm đến họ.


Sungyoon đến quầy lễ tân, lấy vé và đợi tới lượt của mình.


Sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh có thể nghe thấy số của mình được gọi.


"Anh đến đây có việc gì? ” - Lễ tân hỏi Sungyoon.


“Tôi đến đây sau khi nhận được lời mời của Chính phủ. Tôi đã được thông báo rằng Người kết nối phải đăng ký ở đây. ”


"Anh tên là gì?"


"Tôi là Woo Sungyoon."


Là một phần nghề nghiệp của mình, lễ tân đã chứng kiến ​​rất nhiều Người kết nối. Đây là lý do tại sao cô ấy không để mắt đến khi Sungyoon nói rằng anh ấy là một Connector. 


Nhưng khi cô nhập tên anh vào máy tính....


"Huh?"


Khuôn mặt cô ấy lộ ra một chút ngạc nhiên.


"Có chuyện gì không?"


“À, không. Không có gì."


Cô lễ tân gạt đi sự ngạc nhiên trên khuôn mặt. Sau khi quay lại với nét mặt lạnh lùng ban nãy, cô lên tiếng: “Vâng, anh Woo Sungyoon. Tôi đã xác nhận danh tính của anh. Vui lòng đến phòng ‘Hỗ trợ’ trên tầng 3. Nhân viên phụ trách hồ sơ của anh sẽ đến gặp anh. ”


"Cảm ơn cô."


Sungyoon cúi chào ngắn gọn rồi rời bàn lễ tân.


Anh tìm cầu thang lên các tầng trên. nhờ khả năng thể chất được tăng cường, anh không cảm thấy mệt mỏi sau khi leo 3 tầng cầu thang .


Toàn bộ tầng thứ ba về cơ bản là bộ phận Hỗ trợ. Sungyoon tìm kiếm phòng chờ. 

Trong góc, có một căn phòng được ngăn cách với phần còn lại của sàn bằng những bức tường kính. Lối vào phòng có bảng chỉ dẫn rằng đó là phòng chờ. Sungyoon bước vào phòng và anh lặng lẽ ngồi vào ghế.


Không có nhiều người trong phòng chờ. Có  người  sốt ruột làu bàu, và một người khác khoanh chân với vẻ mặt kiêu ngạo. Cũng có những người lặng lẽ ngồi như tượng. Hoặc có kẻ cắm đầu vào màn hình điện thoại. Vô số loại người đã được tập trung ở đó.


Sungyoon lặng lẽ ngồi xuống. Anh ấy vẫn chưa quen với sự thật rằng mình là đồng nghiệp của họ, vì vậy anh ấy không cảm thấy cần phải nói chuyện với họ.


Họ không liên quan gì đến anh ta.


Thời gian dần trôi. Nhiều người đã rời phòng chờ. Sungyoon vẫn kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi.


Sau đó…


"Mời ông Woo Sungyoon. ”


Tên của anh ấy đã được gọi lên.

Comments