Huyền thoại Nguyệt cung - Chương 15: Lời đề nghị lạ lẫm

Mặt trăng đã lên cao trên bầu trời. Một bức màn đen buông xuống trên bầu trời đêm, và Mặt trăng lặng lẽ nhìn xuống Trái đất. 

Hôm nay là ngày trăng tròn, ngày mà Mặt Trăng có thể khoe trọn vẹn hình dạng của nó. Mặc dù đèn đóm từ thành phố làm lu mờ ánh sáng từ trời cao, nhưng Mặt trăng vẫn tự hào với ánh sáng rực rỡ của nó. Không có chướng ngại vật nào có thể xóa bỏ sự hiện diện của thực thể kiêu sa kia.


Sungyoon đang ngồi trên ghế đá công viên, anh ngây người nhìn lên bầu trời. Chính xác mà nói, anh ấy đang nhìn lên Mặt trăng.


"Nếu mình chấp nhận lời đề nghị của ông ấy, mình sẽ phải đến đó."


Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày anh cần lên Mặt trăng. Nó làm trái tim anh đau khổ.


Các viên đá mặt trăng được khai thác từ Nguyệt cung và chúng là một nguồn năng lượng quý giá. Chính xác hơn, chúng cung cấp 30% năng lượng hiện tại cho thế giới. 

Bây giờ anh ta đã đủ điều kiện để thu thập đá mặt trăng. Anh ta có thể tìm lại sự giàu có của mình và sống dư dả cùng với con gái. Đó là một cơ hội quý giá, nhung cũng đầy rẫy rủi ro.


"Cậu đây rồi."


Khi Sungyoon đang ngắm Mặt trăng và suy nghĩ miên man, có ai đó lên tiếng.


"Tôi xin lỗi. Cậu chờ đợi quá lâu rồi phải không. Một số vấn đề bất ngờ lần lượt xảy ra, nên là ...”.


Đó là Insoo. Ông ấy lau trán bằng khăn tay rồi rối rít xin lỗi Sungyoon. Nhìn biểu hiện trên khuôn mặt, ông ấy trông thực sự hối lỗi.


"Không sao đâu."


Dù gì thì anh cũng không bận. Sungyoon lắc đầu đứng dậy khỏi chiếc ghế.


Insoo lấy điện thoại di động ra khỏi túi. Màn hình sáng lên và một số thông báo hiện lên. Tuy nhiên, Insoo chỉ chú ý tới đồng hồ.


“Có lẽ đây là thời điểm thích hợp rồi. Cậu có hay nhậu không? ”


"Không hẳn, nhưng tôi có thể uống vài ly."


Văn hóa nhậu nhẹt trong xã hội Hàn Quốc vẫn còn phổ biến. Thế nên những doanh nhân phải biết uống rượu. Hồi còn làm chủ công ty, nếu cần thì Sungyoon có thể uống như một con cá.


“Tốt đấy. Đi nào."


Insoo bắt đầu kéo Sungyoon đi.


Sungyoon nghĩ Insoo sẽ đưa anh đến một nhà hàng hoặc quán bar gần đó. Tuy nhiên, Insoo không ra đường chính. Anh đi về phía một tòa nhà cao tầng đã tắt gần hết đèn.


"…Là nơi này ư?"


Sungyoon vẫn chưa hề tỏ ra bất mãn. Tuy nhiên đến bây giờ, anh không khỏi ngạc nhiên.


“Ha ha! Đúng vậy. Đừng lo, hầu hết mọi người đều ngạc nhiên khi đến đây ”.


Insoo nhấn nút thang máy.


“Tôi có thể đưa cậu đến bất kỳ quán bar nào gần đây, nhưng hầu hết các Connector thích nơi này hơn. Nếu cậu cần, lát nữa nói chuyện xong rồi đi cũng được. "


Hai người bước vào thang máy, Insoo bấm nút lên tầng cao nhất.


"Đây cũng là tòa nhà của chính phủ à?"


"Không. Đây là một tòa nhà thuộc sở hữu dân sự. Tôi đã xin phép chủ nhân của nó, để thỉnh thoảng tôi có thể sử dụng nó ”.


Insoo ra khỏi thang máy sau đó trèo quaa thang bộ thoát hiểm để leo thêm một tầng nữa. Sungyoon nhìn thấy một cánh cửa thép đóng chặt. Đó là cánh cửa dẫn lên sân thượng, và nó đã được khóa lại. Như thể đã chuẩn bị sẵn, Insoo lấy ra một chiếc chìa khóa, và ông mở cửa ra.


Quang cảnh sân thượng hiện ra trước mắt Sungyoon.


Cơn gió lạnh đang phả vào gáy anh. Anh không biết ai đó đã chuẩn bị tất cả những thứ này từ bao giờ, nhưng có một chiếc bàn lớn và hai chiếc ghế được đặt trên sân thượng. Có nhiều thức ăn và đồ uống được bày sẵn trên bàn. Cảnh tượng này giống như một bữa tiệc cầu hôn, suy nghĩ đó khiến anh nổi da gà.


Insoo đi về phía lan can của mái nhà. Anh chỉ xuống thành phố bên dưới.


“Đó không phải là một cảnh đẹp sao? Những lúc suy nghĩ mông lung, tôi thỉnh thoảng lại tìm đến đây. Đây là tòa nhà cao nhất ở thành phố này, nơi ta có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố ".


Sungyoon đứng cạnh Insoo, và anh ấy nhìn xuống thành phố. Thành phố bừng sáng bởi những ánh đèn rực rỡ. Khi ở dưới đó, anh nghĩ thành phố chỉ toàn những ngọn đèn vô dụng che mất ánh sáng của những vì sao trên bầu trời đêm. Bây giờ anh ấy đang quan sát ánh đèn từ một khoảng cách xa, và ánh sáng của thành phố được trải rộng khắp bề mặt như Dải Ngân hà.


"Ông đưa tôi đến đây để cho tôi xem cái này à?"


"Không. Đây là một cảnh tượng tuyệt vời, nhưng tôi có một lý do khác để đưa cậu đến đây, cậu Sungyoon. ”


Insoo chỉ về phía Mặt trăng sáng rực rỡ.


“Đây là tòa nhà cao nhất ở thành phố này. Có nghĩa là chúng ta đang ở gần Mặt Trăng nhất. May mắn thay, hôm nay có bầu trời quang đãng, vì vậy chúng ta có thể nhìn thấy trăng tròn ”.


Sungyoon nhìn lên bầu trời và thấy Mặt trăng đang sáng bừng lộng lẫy. 

Đáng lẽ, với khoảng cách Mặt Trăng và Trái đất, thì sự khác biệt giữa mặt đất và đỉnh của một tòa nhà cao tầng cũng chẳng đáng là bao. Nhưng mà, không hiểu sao, anh cảm thấy Mặt trăng ở đây trông lớn hơn bình thường.


"Xin mời ngồi."


Sungyoon ngoan ngoãn ngồi vào ghế. Insoo đổ rượu vào hai cái cốc đã được đặt sẵn, và nâng cốc của mình lên.


"Hãy ăn trước rồi nói chuyện sau."


Hai người cụng ly nhẹ rồi cụng ly rượu xuống. Hương vị rượu độc đáo của rượu soju chưng cất tràn ngập vòm miệng của họ.


“Xin đừng ngại. Tất cả điều này đã được chuẩn bị để chào đón cậu. "


Sungyoon không từ chối nữa. Đã lâu rồi anh chưa được ăn một bữa tiệc thịnh soạn như thế này. Thức ăn trong bệnh viện đủ để no căng bụng của anh, nhưng nếu thành thật mà nói, chúng chỉ lấp đầy bụng anh mà thôi. 


Hai người thay phiên nhau rót rượu. Họ không ngừng uống và ăn. Có vẻ như Insoo cũng đã rất đói khi cứ nhét thức ăn vào bụng.


Không mất quá nhiều thời gian để họ dọn gần hết bát đĩa. Ba chai soju cũng đã cạn, và chai thứ tư đã cạn một nửa.


Insoo lúc này đã khá say. So với trước đây, giọng ông ấy bắt đầu lè nhè và ông ta cười nhiều hơn. Sungyoon cũng hơi say. Tuy nhiên, anh ta vẫn tỉnh táo. Ngày xưa nếu uống nhiều cỡ này, anh đã cảm thấy tê lê phê rồi.


‘Chắc là nhờ vào trái tim của Mặt trăng.’


Cơ thể của anh ấy đã trải qua một sự thay đổi, và anh ấy cho rằng đây là một trong những khả năng mới của mình.


“Những người kết nối rất khó say, và hụy có thể chuyển hóa chất cồn một cách nhanh chóng. Muốn làm họ say, phải cho họ uống rượu mạnh”.


Insoo đã đánh giá chính xác tình trạng hiện tại của Sunngyoon. Ông nhanh chóng rót rượu soju vào cốc của anh.


"Cậu nói rằng cậu không có ý định đi lên Mặt trăng, phải không?" - Insoo tự rót đầy cốc của mình khi đặt câu hỏi.


'Rốt cuộc ông ấy cũng vào chủ đề chính'. 


Sungyoon hơi bối rối. Anh đã chờ ông ta nói về chuyện này. Nhưng tại sao lại nói khi đang uống rượu.


Tuy nhiên, Insoo trông không giống một kẻ nát rươu. Phải có lý do khiến ông ta thảo luận về chuyện quan trọng này, ngay ở đây.


“Có lẽ cậu đang phân vân không biết sao tôi lại nhắc đến chủ đề quan trọng như vậy trong khi chúng ta đang uống rượu. Thật ra là có lý do đấy."


"..."


"Thông thường, các Connector mới được đánh thức sẽ gặp khó khăn khi cảm nhận được "điều đó". Đó là lý do tại sao tôi mời cậu uống rượu. Nó làm trí óc cậu thăng hoa hơn. Nhiều người dùng các phương pháp khác, nhưng tôi quen sử dụng phương pháp này."


"..."


"Không hiểu à? Không sao, tôi sẽ đợi cho đến khi cậu có thể cảm nhận được điều đó ”.


"…Đợi tôi cảm nhận gì??" - Sungyoon có vẻ hơi ngượng ngùng khi đặt câu hỏi này. Dường như Insoo đang cố giảng giải cho anh nghe một vấn đề quan trọng


Đáp lại, Insoo bật cười: “Cậu có biết bao nhiêu phần trăm các Connector đã đi đến Mặt trăng không?”


"Tôi không chắc."


"Hơn 99%."


Sungyoon rất ngạc nhiên. Dù người ta có thể trở thành triệu phú bằng cách thu thập đá mặt trăng, đó vẫn là một công việc nguy hiểm. Cái giá phải trả là quá lớn.

Mặc dù vậy, Insoo vẫn khẳng định rằng hầu hết các Connector đã đến Nguyệt cung. Sau khi uống một ly nữa, Insoo tiếp tục nói.


“Tôi đang nói 99%, bởi vì tôi không biết tất cả các Connector trên thế giới. Có lẽ đâu đó ngoài kia vẫn tồn tại một vài người từ chối. Nhưng trong số các Connector mà tôi biết, một trăm phần trăm đều đã du hành đến Mặt trăng. "


"Có lý do nào chăng ..."


Sự thức tỉnh Connector thế hệ thứ nhất là hoàn toàn ngẫu nhiên. Chắc chắn phải có vài người giàu có trước khi trở thành Connector. Còn Connector thế hệ thứ 2 và thứ 3, họ là con của các Connector đời đầu. Nghĩa là họ không thiếu tiền.


Tại sao những người giàu có vẫn bị thu hút lên Mặt trăng?


"Trên thực tế, một người có thể kiếm được rất nhiều tiền khi thu thập đá mặt trăng. Tuy nhiên, đó là một công việc rắc rối. Bạn phải thường xuyên mạo hiểm tính mạng, và gần như không thể gặp bạn bè hoặc người quen khi ở trên Mặt trăng. Chưa hết, nếu cậu không biết cách sinh hoạt trên Mặt Trăng, cậu có thể sẽ bị bịp, bị lừa hoặc bị hớ. Nhiều Connector đã trắng tay dù kiếm được hàng đống tiền".


"Thế thì tại sao..."


"Nghe lạ lắm đúng không? Thực tế thì các Connector vẫn tiếp tục quay trở lại Mặt trăng. Nghe có vẻ ngu ngốc, nhưng họ vẫn quay trở lại, ngay cả khi đã tích lũy hàng trăm triệu đô la ”.


Đó là công việc khó khăn, nguy hiểm và vất vả. Tuy nhiên, họ vẫn quay trở lại Mặt trăng. Tại sao lại thế? Anh hoàn toàn không hiểu.


Bỗng nhiên...


"Cậu muốn đi đâu ngay bây giờ, cậu Sungyoon?"


Đó thực sự là một câu hỏi bất ngờ. Sungyoon không có thời gian suy nghĩ kỹ về nó, nhưng anh nhanh chóng đưa ra câu trả lời.


"Tôi muốn đi đến chỗ con gái tôi"


Sau khi anh ấy được ngưỡng mộvà xuất viện, anh ấy muốn đi gặp Shinhae. Tuy nhiên, anh ấy đã không làm điều đó. Anh đã hứa với chính mình. Nếu anh ấy đến gặp Shinhae mỗi lần anh ấy muốn gặp cô ấy, Sungyoon có lẽ sẽ đến thăm cô ấy mỗi ngày. Đó là bản chất của anh ấy. Đó là lý do tại sao anh ấy không thể đi. Anh phải làm việc để trả nợ. Anh phải làm việc vì cuộc sống của mình và tương lai của Shinhae. Đó là lý do tại sao anh ấy chỉ đến thăm Shinhae vào những ngày đã định. Đó là lý do tại sao anh ấy đã tập trung vào sức khỏe và công việc của mình sau khi xuất viện.


Tất nhiên, anh rất nhớ cô bé. Anh gần như đã trải qua một lần cận kề cái chết, vì vậy anh càng khao khát gặp con mình hơn.



Tuy nhiên, Insoo có vẻ không hài lòng với câu trả lời.

"Thật ngạc nhiên".


Có vẻ như đó không phải là câu trả lời mà ông ấy đang tìm kiếm.


“Cậu đang say, và cậu đang ở một địa điểm gần Mặt trăng nhất. Vậy mà... lực hấp dẫn vẫn yếu như thế ư? ”.


“Ý ông là sao? Tôi thực sự chỉ muốn đến với con gái mình ”.


Sungyoon bất giác nhíu mày. Nghe như thể Insoo coi thường tình yêu mà anh dành cho con gái.


Insoo đổ đầy ly rượu, rồi lại uống cạn.


“Ý tôi là, các Connector thường bị thu hút tìm về cội nguồn của mình. Nhưng cậu thì không. Thật đặc biệt.”


Insoo hạ ly của mình xuống, mạnh đến nỗi làm cho chiếc bàn rung lên một chút. Ông ta nhìn Sungyoon chằm chằm.

“Tôi không quan tâm đến cảm xúc hay logic cậu. Hãy thử lắng nghe trái tim của mình xem. Nó đang muốn tìm về nơi đâu?"


Insoo nói một cách mạnh mẽ. Sungyoon nhìn chằm chằm vào Insoo, sau đó anh bắt chước cử chỉ của Insoo. Anh đặt tay lên trái tim mình.


Sungyoon bất giác ngẩng cao đầu. Đôi mắt đen của anh tràn ngập ánh sáng của Mặt trăng, vốn đang tỏa sáng trên bầu trời.


Sungyoon lặng lẽ trả lời Insoo.


"Nó muốn tới… Mặt trăng."



Comments