Huyền thoại Nguyệt Cung - Chương 16: Cô Chủ tịch và bản Khế ước

 Sungyoon đứng trước cửa kính. Cánh cửa nằm ở cuối hành lang, và anh có thể nhìn thấy những bóng đen đằng sau lớp kính mờ. Tuy nhiên, anh không thể nhìn rõ những thứ bên trong.


"Chính là nơi này."


Sungyoon hơi lo lắng khi đặt tay lên cửa.


Có hai chữ được viết rõ ràng ở bên cạnh cửa. 

'Jungbum' 

Chính là cái tên của công ty mà ngài Insoo nhắc tới.


“Ông ấy nói đây là công ty hoàn hảo dành cho mình.”


Insoo đã giơ ngón tay cái lên và nháy mắt khi nhắc tới công ty này. Tuy nhiên, Sungyoon lại cảm giác như thể ông ta là một người bán hàng rong đang cố bán cho anh ta thứ gì đó. 


Dù trong lòng đầy ngờ vực, nhưng anh không còn gì để mất nữa. Thậm chí ngay thời điểm này, nợ của anh ta vẫn đang tăng vọt vì lãi suất cắt cổ.


'Thôi kệ đi. Nếu không thích công ty này, mình vẫn có thể tìm công ty khác."


Sungyoon nghĩ vậy và mở cửa ra.


Bên trong căn phòng trông khá dễ nhìn. 

Văn phòng không lớn. Tuy nhiên, nó được thiết kế tinh tế, nội thất sạch sẽ và sáng sủa. Điều đó khiến anh cảm thấy dễ chịu.

Quầy lễ tân đối diện với cửa ra vào và có một cánh cửa bên hông dẫn đến phòng bên cạnh.

Tuy nhiên, không có bất kỳ ai trong văn phòng.


"Nhân viên đâu hết cả rồi?"


Có thể, công ty vẫn chưa tới giờ làm việc. Nhưng nếu thế, họ phải khóa cửa chứ?


"Xin lỗi! Có ai ở đây không?" -Sungyoon hét lớn. 


Ngay lúc đó, anh cảm nhận được sự hiện diện ở quầy lễ tân. Hóa ra vẫn có người ở đây.


"Xin vui lòng chờ trong giây lát."


Đó là giọng nói của một phụ nữ trẻ. Tuy nhiên, Sungyoon nghĩ rằng cô ấy giống như một bà quản gia nghiêm khắc. Giọng cô ấy thật lạnh lùng và cộc cằn.


Và rồi Sungyoon giật mình khi cô ta xuất hiện.


Cô ấy có mái tóc đen thẳng mượt, đu đưa trong không khí, dài đến tận hông. Làn da của cô ấy trắng đến mức, anh cảm giác rằng chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể làm bẩn nó. Nhưng không giống như một người ốm yếu, trên da cô không có những đường gân xanh. Quan trọng hơn, cô ấy có đôi mắt to và chiếc mũi cao vừa phải. Đôi môi cô thật quyến rũ. Cô ấy trông giống như một tác phẩm nghệ thuật.


Cô ấy mặc một bộ vest - trông giống như đồng phục công ty, nhưng không hiểu sao Sungyoon lại có ấn tượng rằng đây là bộ vest mặc trong đám tang.


Khi cô ấy đứng trước Sungyoon, anh ta có thể ngửi thấy mùi gì đó dễ chịu. Đó có phải là mùi hương của loại sữa tắm mà cô ấy hay dùng không? Hay đó là một loại nước hoa? Hay đó là mùi hương tự nhiên của cô ấy?


Càng lại gần, vẻ đẹp của cô ấy càng tỏa sáng hơn. Nhưng anh cũng có thể nhìn thấy đôi mắt đau buồn dưới đôi lông mày đẹp. Cứ như thể, người ta sẽ bị hút hồn nếu nhìn quá sâu vào mắt cô ấy.


Điều đáng ngại nhất là khuôn mặt cô ấy lạnh như băng. Từ "lạnh lùng" không đủ để miêu tả khuôn mặt của cô ta.


Tuy nhiên, điều đó không thể làm lu mờ vẻ đẹp của cô. Người phụ nữ đẹp nhất mà anh từng thấy cho đến thời điểm này là cô gái đã dắt Shinhae đến gặp anh. Giờ đây, anh lại thấy một người phụ nữ đẹp ngang hàng với cô ấy. 

Vợ cũ của anh cũng đẹp, nhưng Miyun vẫn kém xa hai người phụ nữ này. Tại sao số phận của anh ta lại đưa đẩy Sungyoon gặp những người phụ nữ xinh đẹp trong thời gian này? Thật trớ trêu.


Sungyoon vô thức lùi lại một bước. Sau khi bị Miyun lừa dối, anh mất đi niềm tin đối với phụ nữ, và lập tức đề cao cảnh giác.

"Anh có phải là anh Woo Sungyoon không?"

Cái miệng nhỏ nhắn của cô gái kia nhẹ nhàng cử động. Gọng nói của cô ấy vẫn lạnh như băng. 


"Vâng, là tôi."


Cô đưa tay đẩy về phía trước: "Rất vui được gặp bạn. Tôi là chủ tịch của Jungbum. Tên tôi là Hahn Jimin. ”


Sungyoon ngạc nhiên. Nhìn thoáng qua, cô ấy trông có vẻ ngoài khoảng ngoài 20 tuổi, nhưng cô ấy đã là chủ tịch của công ty này. Khi mới nhìn thấy cô ta, anh đã nghĩ cô chỉ là một nhân viên.


Đôi mắt cô ấy nheo lại. Sungyoon nhận ra rằng mình đang hành xử bất lịch sự, khi để cô ấy chìa tay lơ lửng trong không khí.


“… Xin hãy tha thứ cho sự thô lỗ của tôi. Tôi chỉ ngạc nhiên là Chủ tịch công ty này còn trẻ như vậy. Tên tôi là Woo Sungyoon. ”


Anh ấy đưa ra một lời xin lỗi ngắn gọn và bắt tay Jimin. Bàn tay cô thật mịn màng và êm ái.


“Không, không sao đâu. Hầu hết mọi người đều ngạc nhiên vì điều đó ” - Jimin bình thản trả lời. Có lẽ cô ấy đã trải qua điều này rất nhiều lần - “Hãy vào trong và nói chuyện tiếp nào.”


Jimin dẫn Sungyoon vào một căn phòng.


Đó là một căn phòng đơn giản với một cái bàn, một cái tủ và mấy cái ghế. Nó giống như một phòng cá nhân hơn là một phòng làm việc.


"Xin mời ngồi."


Jimin chỉ tay vào một chiếc ghế ở trước bàn làm việc của cô. Sau khi Sungyoon ngồi xuống ghế, cô ấy cũng ngồi xuống bàn làm việc.


Cô mang ra một vài tài liệu và đặt chúng trên bàn.


"Anh Woo Sungyoon. Anh là Connector thế hệ thứ nhất, mới thức tỉnh được hai tuần. "


Cô ấy cầm một tờ giấy ghi chép hồ sơ cơ bản của Sungyoon, và thông tin về anh ấy cứ thế tuôn ra.


“Thành viên duy nhất trong gia đình anh, chính là con gái của anh. Và anh đang mắc một khoản nợ lớn. "


Có vẻ như cô ấy nắm được khá nhiều thông tin.


Sungyoon hơi co rúm người lại khi Jimin nhắc đến món nợ của anh. Hầu hết các công ty không thích thuê một nhân viên đang mắc nợ. Đặc biệt là một khoản nợ khổng lồ như thế này.


“… Các Công ty thuộc lĩnh vực này đều điều tra kỹ lưỡng về ứng viên của họ sao??”


"Không. Dĩ nhiên là không."


Dĩ nhiên là không? Sungyoon nhíu mày. Dường như có điều gì đó không ổn.


Nhưng Jimin vẫn thờ ơ nói tiếp.


"Anh Woo Sungyoon. Công ty chúng tôi muốn ký hợp đồng với anh. Nếu có thể, tôi muốn soạn thảo hợp đồng ngay bây giờ ”.


Sự nghi ngờ của anh ngày càng dâng cao. Họ chỉ mới gặp nhau, nhưng cô ấy muốn ký hợp đồng với anh ngay lập tức.  Ngay cả một cửa hàng tạp hóa cũng không thuê nhân viên nhanh như thế này.


"Cô thậm chí chỉ mới gặp tôi, nhưng cô đã quyết định thuê tôi?"


“Tôi đã hiểu sơ bộ con người của anh. Tôi đã điều tra lý lịch của anh rồi. "


"Điều tra?"


Đôi lông mày của Sungyoon bắt đầu nhíu lại. Sự nghi ngờ bắt đầu hiện rõ trên khuôn mặt anh.


“… Cô đang âm mưu gì vậy?”


Vì cô ấy có một khuôn mặt xinh đẹp, nên anh càng đề cao cảnh giác. Hơn nữa, những hành vi và lời nói kỳ quặc của cô ấy như đổ thêm dầu vào lửa.


“Âm mưu .... Dùng từ đó có vẻ thích hợp. Tôi không phủ nhận rằng tôi đang làm điều đó. "


Khi nghe thấy những lời ấy, Sungyoon ngay lập tức đứng dậy.


"Nếu vậy thì tôi không còn gì để nói nữa."


Anh ta đã bị vợ và bạn thâm đâm sau lưng, đến nỗi cuộc đời đi vào ngõ cụt. Giờ đây, anh ấy không muốn làm việc tại một công ty đáng ngờ như thế này. Trên hết, cô gái kia  đang nói rõ ràng rằng cô ấy đang âm mưu điều gì đó. 


Như thế là quá đủ.


Sungyoon quay lưng lại với Jimin, anh bước một bước về phía cửa.


Nhưng rồi, ngay lúc đó, anh ấy đã nghe thấy những lời của Jimin.


“Khoản nợ của anh là 7,2 triệu đô la. Số tiền đó không dễ chi trả đâu. "


Sungyoon dừng hẳn lại.


“… Cô muốn nói gì với tôi?”


Sungyoon có hai điểm yếu. Một là Shinhae, và một là món nợ khổng lồ của anh. Anh ấy muốn rời khỏi công ty này ngay bây giờ, nhưng vì cô gái kia đã đề cập đến khoản nợ nên anh đành dừng lại.


Sau khi ngăn Sungyoon bước ra ngoài, Jimin lấy ra thứ gì đó từ bên dưới bàn của mình. Cô mở nó ra.


"Hãy nhìn vào đây."


Những lúc thế này, anh muốn nguyền rủa cuộc đời mình. Sungyoon cay đắng quay lại. Rõ ràng, thứ mà cô ta nói đến, có liên quan đến khoản nợ của anh ta. Anh ấy không thể bỏ qua chúng.


Anh chăm chú nhìn đống giấy tờ trên bàn cô. Nó trông giống như bản sao của một cái gì đó được in ra.


"Đây là...!"


Sungyoon trở nên ngạc nhiên khi đọc xấp tài liệu. Đây là những tài liệu đã uy hiếp cuộc đời anh. Đó là chiếc cùm khiến anh run sợ.


"Tại sao cô lại có cái này?"


Anh gầm gừ khi nhìn chằm chằm vào các bản khế ước.


"Tôi đã mua chúng. Tôi đã mua hết nợ của anh ” -  Jimin bình thản trả lời - "Giờ tôi là chủ nợ duy nhất của anh".


Sungyoon mở to mắt sững sờ.


"Bây giờ anh có muốn nói chuyện với tôi không?"


“….”


Bầu không khí im lặng ập xuống căn phòng. 

Sungyoon nhìn xuống Jimin. Cô cũng ngước nhìn anh mà không nói gì. Cuối cùng, Sungyoon thở dài thườn thượt khi gục xuống ghế.


“Tôi không biết cô muốn gì, nhưng tôi chẳng có gì để cô tống tiền cả. Tôi cũng sẽ không làm bất cứ điều gì bất hợp pháp. Chắc chắn là thế”.


"Đừng lo lắng về điều đó. Những gì tôi muốn anh làm, đều nằm trong khả năng của anh. Và chúng hoàn toàn hợp pháp. Hơn nữa, tôi cũng không có kế hoạch tống tiền anh. "


“Cô đang vẫy khế ước trước mặt tôi. Cô đang sử dụng chúng để ép tôi ký hợp đồng. Đó là hành vi tống tiền ” - Sungyoon đưa tay ôm mặt.


“Đừng lo lắng về điều đó. Nếu anh quyết định từ chối hợp đồng, tôi cũng không làm gì anh cả. Tôi không mua khế ước này để đe dọa anh. Tôi muốn dùng nó để tạo động lực cho anh ”.


"Động lực?"


“Đúng vậy, anh Woo Sungyoon. Nếu anh ký hợp đồng với công ty của tôi, anh sẽ không bị tính lãi nữa. "


Sungyoon hạ tay xuống khỏi mặt mình. Đôi mắt anh ấy lấp lánh vì ngạc nhiên.


“Tôi cũng sẽ gia hạn khoản nợ này đến vô thời hạn. Anh có thể trả nợ bất cứ khi nào anh kiếm được tiền. Tôi nghĩ đây là một thương vụ rất béo bở dành cho anh ”.


Đúng như cô ấy nói, đây thực sự là một ân huệ. Khuôn mặt Sungyoon sững sờ, ngạc nhiên và sung sướng. Mọi nỗi bực dọc và khó chịu đã tan biến trong chớp mắt.


“Tôi cũng sẵn sàng chịu trách nhiệm chăm sóc và dạy dỗ Woo Shinhae cho đến khi anh có thể ổn định cuộc sống của mình. Anh phải bỏ lại con gái của mình để lên Mặt trăng, vì vậy đây là một thỏa thuận tuyệt vời dành cho anh. Ngay cả khi một tai nạn đáng tiếc nào đó xảy ra với anh Sungyoon, tôi hứa sẽ hỗ trợ cô bé cho đến khi cô ấy tốt nghiệp đại học. ”


Sungyoon nhìn Jimin chằm chằm. Khuôn mặt xinh đẹp của cô đang chờ đợi câu trả lời của anh. 

Nếu những lời của cô ấy là thật, cô giống như một thiên thần được phái xuống để cứu vớt cuộc đời anh. Cô ấy là một thiên thần hộ mệnh sẽ giải quyết mọi vấn đề của anh.


Tuy nhiên, Sungyoon biết rằng ở đời không có chuyện gì dễ dàng như vậy. Không chỉ có Thiên thần chìa tay về phía con người. Ác quỷ cũng thường làm như vậy.


"Tôi đoán là cô có yêu cầu đặc biệt nào đó?"


Nếu anh ấy là một Connector cao cấp, sẽ có nhiều người săn đón anh. Nhưng Sungyoon chỉ là Người kết nối thế hệ thứ nhất. 


Phải có lý do gì mà công ty này lại đưa ra một thỏa thuận tuyệt vời như vậy cho anh ta. 


Đúng như anh ấy đã mong đợi, Jimin lập tức xác nhận. 


"Tất nhiên. Tôi không làm từ thiện. "


Sungyoon nhíu mày.


Một mặt, anh muốn ký ngay vào bản hợp đồng, bởi vì những quyền lợi dành cho anh quá tuyệt. Mặt khác, anh vẫn phải cẩn thận. Nếu có điều gì đó tồi tệ xảy ra với anh ấy, rất có thể tai họa sẽ ập đến với Shinhae. Ngay cả khi anh ấy chết, anh ấy vẫn phải chuẩn bị cho tương lai của Shinhae.


Sungyoon căng thẳng lên tiếng: "Yêu cầu đó là gì? ”


“Tôi muốn anh Sungyoon nhắm đến Đại mê cung.”

Comments