Anh đã nộp đơn xin phá sản cá nhân, nhưng anh biết rằng đơn của mình khó có thể được chấp thuận.
Sungyoon đã có thể vay nhiều tiền như vậy, phần lớn là nhờ danh vọng của Jaeho cũng như gia tộc anh ta. Các chủ nợ cho Sungyoon vay tiền không phải vì họ tin tưởng công ty của anh. Sự thật là họ nể Jaeho nên mới cho vay.
Thế nên khi Jaeho lật mặt, anh ta đột nhiên trở thành một kẻ lừa đảo đáng khinh. Và luật pháp Hàn Quốc sẽ không cho phép anh rũ bỏ nợ nần một cách dễ dàng như vậy.
Nếu đơn xin phá sản không được chấp thuận, anh có bán mạng cả chục lần cũng không đủ trả nợ.
Hơn nữa, còn có chuyện nghiêm trọng hơn đang khiến anh lo lắng
Anh cứ thấy đau nhói trong lồng ngực. Cơn đau mỗi lần chỉ kéo dài vài giây, nhưng nó ngoài sức tưởng tượng. Rõ ràng là trái tim anh có điều gì đó không ổn.
Anh tuyệt vọng tự an ủi mình, rằng mọi thứ sẽ ổn. Tuy nhiên, tần suất cơn đau ngày càng tăng lên, rõ ràng là đi ngược lại với hy vọng của anh.
Có lần, Sungyoon đã bị đuổi khỏi công trường vì ngã gục trong cơn đau.
Cuối cùng, anh phải chấp nhận một sự thật khủng khiếp. Trái tim, bộ phận quan trọng nhất trong cơ thể anh, đã bị hỏng.
Tình hình này, anh ấy sẽ không thể sống với Shinhae. Thậm chí anh khó có thể nhìn thấy Shinhae lớn. Anh không thể sống với Shinhae bằng cơ thể này.
Sungyoon ôm chặt Shinhae trong một thời gian dài, hít hà hơi ấm của cô bé. Sau đó anh buông cô bé ra.
"Đã đến lúc rồi, con phải quay trở lại trại trẻ thôi."
Shinhae rơm rớm nước mắt và gật đầu. Sungyoon ngẩng lên nhìn Jiyoon, khi trao Shinhae cho cô ấy.
Và lúc đó, anh nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô. Anh ấy đã hẹn hò với nhiều phụ nữ xinh đẹp - kể cả Miyun. Tuy nhiên, anh chưa từng gặp người nào sánh được với Jiyoon.
Nếu là bất kỳ người đàn ông nào khác, họ sẽ cố gắng nói chuyện nhiều hơn với cô.
Tuy nhiên, Sungyoon đã bị Miyun phản bội. Người phụ nữ mà anh yêu thương nhất, là Miyun, và cô ấy cũng rất xinh đẹp. Như con chim sợ cành cong, sau ngày đó anh trở nên cảnh giác với những người phụ nữ xinh đẹp.
Nếu không có mối liên hệ là Shinhae, Sungyoon sẽ không nói với cô một lời nào. Thậm chí anh sẽ tránh xa cô.
"Xin hãy chăm sóc Shinhae."
Trong lời nói của anh ta không hề có chút quan tâm nào dành cho Jiyoon. Anh chỉ nghĩ đến con gái mình.
Jiyoon đang lâm vào một tình huống khó xử. Cô ấy không phải là một bảo mẫu. Cô ấy chỉ là một sinh viên đại học bình thường. Tuy nhiên, người cha này đang khẩn thiết nhờ cậy cô, vì vậy cô ấy không thể từ chối.
"Vâng, vâng. Tôi sẽ làm như vậy. " - Jiyoon lúng túng cười khi trả lời anh.
“Được rồi, Shinhae. Hãy đi cùng unni này nhé. ”
Sungyoon nắm lấy tay Shinhae, và anh gần như kéo cô đến bên Jiyoon. Cô bé trông không được vui vẻ lắm, nhưng cô bé không phản đối. Shinhae lầm lũi buông bàn tay thô ráp to lớn của cha mình ra, và nắm lấy đôi bàn tay mảnh mai và mềm mại của Jiyoon.
Sungyoon lục túi, và lấy ví của mình ra. Trên chiếc vì đính logo của một thương hiệu sang trọng. Đó là một thứ còn sót lại từ những ngày huy hoàng của anh. Chiếc ví đắt tiền, nhưng những thứ trong đó thì không có gì đáng kể. Sungyoon lục ví và moi ra vài tờ tiền nhàu nát.
“Con cầm lấy, cầm mà mua đồ ăn vặt. Hoặc ăn cùng bạn bè của con cũng được”.
Đôi tay nhỏ bé của Shinhae nắm lấy những tờ tiền. Cô bé đang nhận được một khoản tiền tiêu vặt, đáng lẽ cô bé phải hạnh phúc. Tuy nhiên, nét mặt cô bây giờ không chút vui vẻ nào. Vài tờ tiền trong tay không thể kìm nén được nỗi buồn khi phải xa cha.
“Hẹn gặp lại lần sau, Shinhae.”
“Vâng. Bố sớm quay lại nhé!! ”
"Tất nhiên!"
Sau khi nói những lời đó, Sungyoon đã quay lưng bước đi. Shinhae dùng một tay giữ chặt cây kẹo bông gòn và dùng tay kia để vẫy tay về phía cha mình. Cô bé vẫy mạnh đến nỗi cơ thể lắc lư.
Sungyoon ngoảnh lại và vẫy chào con gái. Đó là một cảnh tượng vừa buồn vừa cảm động.
Cho đến khi Sungyoon lên xe và rời đi...
“Hức! Hức"
Shinhae bắt đầu nức nở, và nước mắt cô bé bắt đầu rơi. Cô bé cúi xuống bên cạnh Shinhae và dùng bàn tay trắng trẻo và mảnh mai của mình để lau những giọt nước mắt.
Jiyoon biết rằng chuyện này sẽ xảy ra, vì vậy cô không ngạc nhiên trước phản ứng của Shinhae.
"Dừng lại! Đừng khóc. Nếu em khóc, cha em sẽ lo lắng. Em không muốn cha phải lo lắng, đúng không? "
Shinhae nấc vài tiếng. Cổ họng cô bé như nghẹn lại. Cô bé muốn nói điều gì đó, nhưng không biết nói gì. Thay vì nói, Shinhae gật đầu. Cô bé lau nước mắt bằng một tay và cố gắng ngừng khóc.
Nét mặt cô bé trông rất đáng yêu đến nỗi Jiyoon gần như bật ra một tiếng cười nhỏ. Tuy nhiên, Shinhae sẽ không thích điều đó nên Jiyoon cố gắng nín cười
"Thôi, ta đi nào."
Cô lo lắng mình sẽ bật cười nên nhanh chóng đứng dậy. Cô ấy nắm tay Shinhae, và họ bắt đầu đi về phía trại trẻ mồ côi.
Shinhae nắm chặt tay người chị của mình và vội vã chạy theo.
Dù đã ngừng khóc, nhưng cô bé vẫn thỉnh thoảng ngoài nhìn lại. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào bến xe buýt nơi cha cô vừa đi khuất.
.* * *
Hôm nay Sungyoon rất vui. Mặc dù anh ta vẫn đang đau đầu với các khoản nợ và bị ám ảnh bởi quá khứ kinh hoàng, nhưng hôm nay anh đã tạm quên chúng. Hôm nay, anh đã dành toàn bộ thời gian cho đứa con gái yêu dấu. Cô bé đã xua tan những ngày buồn thảm của anh bằng nụ cười sáng lấp lánh. Cuộc sống gian khổ của anh sẽ tiếp diễn vào ngày mai, nhưng hôm nay vẫn là một ngày hạnh phúc.
Sau khi xuống xe, anh ta không về nhà ngay lập tức. Anh lấy ra một bức ảnh từ trong ví của mình. Một phần của bức ảnh đã bị cắt đi.
Đó là bức ảnh gia đình. Trong ảnh, Sungyoon rất vui và cười tươi, tay anh ấy nắm tay Shinhae. Ban đầu, đó là một bức ảnh mà Shinhae ở giữa cha và mẹ, nhưng hình bóng người mẹ đã bị xé toạc khỏi bức tranh.
Tất nhiên, người mẹ đó là Miyun. Anh đã xé phần của cô ta khỏi bức ảnh, để xóa đi những ký ức đau buồn của mình.
Sungyoon đưa tay lướt qua bức tranh khi âu yếm chạm vào Shinhae. Tuy nhiên, bàn tay của anh ta không bao giờ lạc đến mép rách của bức tranh.
Bước chân của Sungyoon phơi phới, khi anh tiến về căn phòng rẻ tiền của mình. Trời bắt đầu tối. Anh ta phải đi qua một khu phố sầm uất ở trung tâm thành phố để đến được căn phòng rẻ tiền của mình. Vì vậy, anh ta đi lên vỉa hè và cố gắng tránh xe cộ qua lại.
Thịch!Thịch!
Sungyoon trở nên ngạc nhiên. Anh nghe thấy những nhịp tim đập mạnh bên tai.
Thịch!Thịch!
Cứ như thể ai đó đã nhấn âm lượng tối đa trên loa và bật một đoạn thu âm nhịp tim, rồi dí loa vào tai anh ấy.
Đó là một điều ngớ ngẩn và vô nghĩa.
Sungyoon nhìn xung quanh để tìm nguồn phát ra âm thanh. Tuy nhiên, anh không thể tìm thấy bất kỳ thiết bị điện tử nào có thể phát ra tiếng ồn như vậy. Những người khác bình thản rảo bước đi trên đường, như thể họ không thể nghe thấy âm thanh kia.
Trên thực tế, mọi người nhìn Sungyoon một cách kỳ lạ khi thấy anh ấy đột nhiên ngó nghiêng dáo dác.
Thịch!Thịch!Thịch!Thịch!
Tiếng tim đập nhanh dần. Cuối cùng, Sungyoon đã nhận ra. Âm thanh không đến từ nguồn bên ngoài. Đó là tiếng trái tim anh đang đập.
"Ặc!"
Cơn đau ập đến. Đó là nỗi đau tột cùng, thứ đã hành hạ anh trong thời gian gần đây. Tuy nhiên, Sungyoon cảm thấy cơn đau này còn kinh khủng hơn trước.
Anh ôm chặt lấy trái tim mình. Anh có thể cảm nhận được nhịp đập đang dội vào bàn tay. Như thể trái tim anh đang cầu xin sự giúp đỡ của anh. Nó đang cất tiếng khóc vĩnh biệt cuộc đời trước khi chết.
Rầm!
Anh khuỵu xuống. Anh không còn đứng dậy được nữa.
“Hộc! H-H-ộc! Hô-ộc! ”
Anh thở gấp gáp. Nước bọt chảy ra từ miệng anh, nhưng anh không thể nhìn thấy nó nữa.
Mọi người bắt đầu bàn tán xung quanh anh ấy. Họ nhận ra có điều gì đó không ổn với Sungyoon.
"Này anh gì ơi. Anh ổn chứ?"
Một người phụ nữ đang dắt con, bối rối lay anh ta. Sungyoon ngẩng đầu lên nhìn cô.
Anh không thể nhìn thấy rõ mặt cô ấy nữa, và cả thế giới của anh ấy đã trở thành màu trắng.
“Hộc! H-H-ộc! Hô-ộc! ”
Cuối cùng, anh bắt đầu nôn ọe. Đã lâu rồi anh ấy mới được ăn những món ăn ngon cùng với con, nhưng anh đã nôn hết ra.
Anh có thể nghe thấy mọi người la hét xung quanh mình. Mọi người cuống cuồng rời xa anh.
'Không ổn rồi.'
Ý thức của anh ấy đang mờ dần, nhưng anh ấy vẫn nhận thức được tình hình.
‘Sao lần này lại lâu thế?’
Cơn đau đáng lẽ đã dừng lại rồi. Thông thường, cơn đau chỉ kéo dài vài giây. Tuy nhiên, lần này cơn đau kéo dài cả phút.
Sungyoon bàng hoàng nhận ra.
‘Đến lúc rồi sao?.’
Trái tim anh không chỉ kêu đau. Nó đã kêu cứu. Đó là cơn giãy chết của trái tim. Đó là hồi chuông điềm báo cảnh báo sự kết thúc của cuộc đời anh.
"Chết tiệt!"
Anh ta thầm buông lời nguyền rủa. Anh lại nghe thấy mọi người la hét xung quanh mình.
"Này! Này!! Thức dậy đi!"
Ai đó đang lắc người anh.
“911! Ai đó gọi 911 đi! ”
Những âm thanh ồn ã vang lên xung quanh anh ta. Có vẻ như mọi người nhận ra điều gì đó nghiêm trọng đang xảy ra, và họ bắt đầu thoảng sợ. Một số người trong số họ lấy điện thoại di động ra và gọi 911.
Tuy nhiên, anh ấy không thể phản ứng, cũng không thể lên tiếng. Tâm trí của Sungyoon đã mờ dần.
'Không!' - Sungyoon thàm rên lên - 'Đập đi! Tiếp tục đập đi! Ta van ngươi, đập đi!! '
Anh ấy không thể chết sớm như vậy. Ít nhất thì anh cũng phải trả hết nợ. Nếu anh ấy chết ngay bây giờ, món nợ khổng lồ của anh ấy sẽ tự động "chuyển giao" cho Shinhae ‘thừa kế’. Shinhae không biết gì về các thủ tục để chối bỏ món nợ kia. Cuộc đời cô bé rẽ rơi vào vũng bùn.
'Mình không thể để điều đó xảy ra!'
Lẽ ra anh nên nói với giám đốc trại trẻ mồ côi về điều đó. Lẽ ra anh nên gạt bỏ sự xấu hổ để nhờ bà ấy giúp.
‘Tôi không cần nhiều thời gian đâu! Xin hãy cho tôi cơ hội... Chỉ cần cho tôi một ngày, không, một giờ thôi!! ”
Anh ấy cảm thấy cái chết của chính mình đang đến gần, nhưng anh ấy chỉ nghĩ về tương lai của con gái..
Tiếng đập mạnh của trái tim anh, mới nãy còn vang lên bên tai anh, đang tan dần. Nó đã từng đập điên cuồng, nhưng bây giờ nó đang bắt đầu chậm lại. Sungyoon biết điều đó. Trái tim của anh ấy không thể trở lại trạng thái bình thường được nữa. Nó đã đốt cháy ngọn lửa cuối cùng, và mọi thứ sắp dừng lại.
'Ah!'
Sungyoon rên rỉ. Anh có cảm giác rằng trái tim mình sẽ không bao giờ đập nữa.
'Tôi đã hứa ... tôi sẽ quay lại gặp con bé mà ....'
Hơi thở của anh đang dần ngừng lại.
'Ah... Ít nhất thì... tôi đã có thể nhìn thấy Shinhae lần cuối cùng'.
Anh bám víu khoảnh khắc hạnh phúc nhỏ nhoi đó. Anh cố nhớ lại hơi ấm của con gái mình. Anh cố gắng nắm bắt ký ức về giọng nói và biểu cảm của cô bé.
“Shin… hae.”
Anh nói ra cái tên mà anh ấy yêu thương nhất, và từ từ lịm đi.
"Này! Này!!"
Một người đàn ông đang lay anh ta. Tuy nhiên, anh ta giờ chỉ như một khúc gỗ không có ý thức. Cơ thể của Sungyoon đã mất hết sức lực.
Thịch!
Như thể đã sử dụng hết sức lực cuối cùng của mình, trái tim của Sungyoon ngừng chuyển động. Nó im bặt và tĩnh lặng.
Sau ngày hôm đó, trái tim của Sungyoon không bao giờ đập nữa.
Chương 2
Comments
Post a Comment